Đế Vương Công Lược
Chương 60 : Diễn trò
Ngày đăng: 02:13 19/04/20
Trong ngoài Tô Hoài sơn trang hầu như đều bị vây kín bởi Ngự lâm quân, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được chứ đừng nói là người.
Trong phòng ngủ rất là yên tĩnh, yên tĩnh đến hầu như có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của đối phương.
Đoạn Bạch Nguyệt vẫn liên tục ngủ say, hay nói đúng hơn thì là hôn mê. Sở Uyên canh giữ ở bên giường, thi thoảng sẽ dùng mu bàn tay đặt lên trán hắn, nhiệt độ cơ thể lúc thì nóng như lửa đốt, lúc lại lạnh như băng, thời điểm nghiêm trọng, luồng khí thở ra đều nóng đến dọa người.
Tứ Hỉ công công thò đầu vào, muốn nói lại thôi.
Sở Uyên hỏi: ” Có chuyện gì?”
” Hoàng thượng, nên dùng bữa rồi.” Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói. Không ăn không uống canh giữ bên giường như thế này sao được a…
Sở Uyên lại hỏi: “Nam tiền bối có trở về lần nào không?”
” Không có, nghe nói là cùng Đoạn Tiểu Vương gia xuống chân núi tiếp khách.” Tứ Hỉ công công đáp.
Sở Uyên gật đầu, lại nhìn Đoạn Bạch Nguyệt, nói: ” Đợi lát nữa đi, bây giờ không muốn ăn.”
Tứ Hỉ công công thở dài trong lòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, cũng không biết bên ngoài đang là giờ nào. Đoạn Bạch Nguyệt mơ màng mở mắt ra, nhìn đỉnh giường khắc hoa phía trên, hồi lâu sau ý thức mới dần dần thanh tỉnh.
Sở Uyên giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Ngươi tỉnh rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt chống người ngồi dậy, nói: ” Ta ngủ mấy ngày?”
” Suy nghĩ nhiều rồi.” Sở Uyên lấy gối cho hắn dựa: ” Mới mấy canh giờ mà thôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Xem ra tình hình cũng chưa phải là đã hỏng bét.”
Sở Uyên nói: ” Trước khi Nam tiền bối ra ngoài có dặn là lúc ngươi tỉnh lại thì phải uống thuốc ngay.”
Bụng Đoạn Bạch Nguyệt kêu rột rột, nói: ” Ít nhất cho ăn bữa cơm đã.”
Sở Uyên dở khóc dở cười, mở cửa phân phó Tứ Hỉ truyền thiện. Hộp thức ăn rất nhanh đã được đưa tới, bên trong ngoài cháo trắng thì chính là rau xanh, một chút dầu mỡ thịt cá cũng không thấy.
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài.
Sở Uyên cầm muỗng đút cháo cho hắn, nói: ” Trước khi sức khỏe tốt lên, ngươi chỉ có thể ăn những thứ này thôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có đau lòng không?”
Sở Uyên nói: ” Đau lòng.”
Đoạn Bạch Nguyệt nuốt một ngụm cháo, nói: ” Vậy cũng đáng.”
” Vào xem hắn một chút đi.” Nam Ma Tà nói: ” Bây giờ vẫn còn tỉnh, một lúc nữa lại sẽ ngủ thiếp đi.”
Sở Uyên vội vã chạy vào phòng.
Đoạn Bạch Nguyệt đang ho khan.
Sở Uyên rót chén nước, ngồi xuống mép giường đưa cho hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bảo ngươi đi ngủ một giấc, lại không chịu nghe.”
Sở Uyên hỏi: ” Vì sao lần này trị thương lâu như vậy?”
” Kim Tàm Tuyến phát tác mỗi lần đều sẽ nghiêm trọng hơn, tất nhiên thời gian trị thương cũng phải lâu hơn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không cần phải lo lắng.”
Sở Uyên lau mồ hôi trên mặt hắn.
” Còn chuyện này nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hồi nãy lúc trị thương xong sư phụ có nói là ta phải nhanh chóng trở về tây nam.”
Sở Uyên dừng một chút, hỏi: ” Khi nào?”
” Càng nhanh càng tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đợi Dao nhi trở lại, nếu thật sự có thể tìm được Thiên Thần Sa thì sẽ lên đường ngay lập tức.”
Sở Uyên gật đầu: ” Ừm.”
” Sắp phải xa nhau rồi, có điều gì muốn nói với ta không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên lắc đầu: ” Không có.”
Đoạn Bạch Nguyệt dẩu dẩu môi.
Sở Uyên cầm tay hắn, đan các ngón tay của mình vào rồi siết chặt: ” Nếu ngươi muốn nghe thì trở về tây nam dưỡng thương cho tốt, sau đó chạy tới vương thành, ta sẽ từ từ nói cho người nghe.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Cũng được, nếu vậy thì phải tính thêm lãi.”
Sở Uyên nói: ” Được.”
Dù rất muốn cùng hắn nói thêm vài câu, nhưng chỉ sợ thi độc trong cơ thể không cho phép, vạn nhất đang nói chuyện giữa chừng lại hộc máu, vì vậy Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là phải nhắm mắt lại giả vờ ngủ, lúc sau liền biến thành ngủ thật, ngay cả sư phụ nhà mình tới xem ba lần cũng không biết.
Mặt trời đỏ rực từ từ lăn xuống núi, Nam Ma Tà nóng nảy sốt ruột đi quanh phòng, thầm nghĩ tiểu đồ đệ của mình đi đâu rồi? Tại sao đến giờ vẫn chưa trở lại?
Lúc này Đoạn Dao cũng rất xoắn xuýt, nắm chặt bình sứ nhỏ trong tay, đứng dưới chân núi diễn thử mười mấy lần loại cảm xúc “mừng rỡ như điên”, xong rồi mới cắn răng chạy về Tô Hoài sơn trang.
” Sư phụ! Ta lấy được rồi!”
Chương sau là xa nhau rồi TToTT