Đế Vương Công Lược

Chương 64 : Huyền Thiên [ Chuyện quá khứ đã qua]

Ngày đăng: 02:13 19/04/20


Thời gian mười ngày, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn.



Kỳ thực tới ngày thứ tám là Đoạn Dao đã học xong toàn bộ chiêu thức và nội công tâm pháp rồi, lão nhân cũng nói sau này không cần tới nữa, chỉ cần về sau chăm chỉ luyện tập, tự mình nghiền ngẫm thật nhiều, bằng ngộ tính thiên phú cao như vậy thì chỉ cần hai năm, thậm chí nếu nhanh thì chỉ cần một năm là đã có thể ngộ ra toàn bộ môn võ công này.



Nhưng rồi tới ngày thứ chín, Đoạn Dao vẫn đúng giờ tới cửa, trong tay còn ôm thêm cái thực hạp.



Lão nhân ngồi trước bàn cờ mơ màng ngẩng đầu lên, thấy rõ là ai thì khoát khoát tay: ” Ta không còn gì để dạy ngươi nữa đâu.”



” Ta tới không phải để học võ công.” Đoạn Dao ngồi xuống đối diện hắn: ” Tuy rằng sư phụ không cho ta nhận thêm sư phụ khác, nhưng ít nhiều gì tiền bối cũng đã dạy ta một bộ võ công, dù sao cũng nên đến nói một tiếng tạ ơn.”



” Cũng được.” Lão nhân khó có được nở nụ cười: ” Định lúc nào quay về tây nam?”



” Ngày mai.” Đoạn Dao mở thực hạp, lại vào phòng trong pha một mình trà mang ra.



Lão nhân nhìn những thứ trong thực hạp, lắc đầu: ” Chắc là tốn không ít bạc a.”



Đoạn Dao hít hít mũi, nói: ” Phải.”



” Sau này còn phải bước chân vào giang hồ, cứ khóc nhè hoài như vậy sao được?” Lão nhân bưng chén mì cá viên lên, cố sức nhai nuốt: ” Ngươi tiểu oa nhi này, cái gì cũng tốt, nhưng điểm này phải sửa.”



” Tiền bối.” Đoạn Dao nói: ” Hay để ta giúp người tìm đại phu xem bệnh đi.”



Lão nhân vẫn lắc đầu: ” Ta sống đến tuổi này, cũng nên đi rồi. Người trong hành cung này tuy rất thiện lương, nhưng cũng còn rất nhiều chuyện phải quản, ta ở nơi này cũng sắp tới mười năm, mỗi ngày phải ăn phải mặc, chỉ riêng phần ân tình này, muốn trả cũng phải chờ kiếp sau rồi. Cần gì phải tốn công tốn tiền mời đại phu mua thuốc, chỉ là để ngọn đèn cạn dầu này kéo dài thêm mấy ngày, lại có tác dụng gì?”



Đoạn Dao đề nghị: ” Hay là cùng ta quay về Tây Nam Phủ? Nơi đó nhiều người, cũng rất vui vẻ náo nhiệt.”



Lão nhân ha ha cười: ” Hài tử ngốc, vừa rồi ta nói sai rồi, tâm tính ngươi thiện lương như vậy, cũng không thích hợp xông xáo giang hồ, đổi thành ca ca ngươi còn được.”



Đoạn Dao chép chép miệng.



” Thế gian này có rất nhiều lão đầu đáng thương, ngươi muốn quản cũng không quản hết được.” Lão nhân cười nói: ” Mau chút trở về tây nam, bồi ca ca của ngươi đi.”



Đoạn Dao gật đầu, cũng không nói cái gì nữa, vẫn bồi lão nhân ăn uống xong xuôi rồi mới thu dọn thực hạp, rời khỏi tiểu viện.
” Cho nên tiền bối cũng không cần vì vậy mà canh cánh trong lòng.” Sở Uyên ngồi xuống đối diện hắn: ” Dù không thể ở cùng nhau, biết đối phương sống rất tốt, còn có thể xa xa trông chừng, cũng đã là một loại phúc phận rồi.”



Huyền Thiên nói: ” Hoàng thượng còn muốn biết cái gì, chỉ cần không quấy rầy đến nàng thì cứ việc hỏi.”



” Nhóm người Nam Dương lên đảo kia rốt cuộc là đến từ nơi nào?” Sở Uyên hỏi.



Huyền Thiên lắc đầu: ” Cái này thì ta thật sự không biết, bọn họ thông hiểu cơ quan trận pháp, cũng cực kì am hiểu chế độc, dù lúc đó ta có cả một thân công phu nhưng vẫn khó lòng phòng bị được.”



Sở Uyên nói: ” Vậy theo ý tiền bối thì bọn họ lên đảo vì cái gì?”



” Còn có thể là vì cái gì?” Huyền Thiên nói: ” Tất nhiên là vì đảo hoàng kim trong truyền thuyết. Nguyệt Minh Cổ nằm trong tay các lão nhân của phái bắc, chỉ là nếu các lão nhân đã chết rồi thì manh mối cuối cùng để có thể tìm được nửa tấm bản đồ kia cũng mất, sau này còn có những chuyện gì xảy ra thì ta cũng không rõ nữa.”



” Hơn mười năm trước tiền bối đã tới hành cung này, nên có lẽ cũng không biết chuyện tộc nhân Triều Nhai đã từng tiến cung.” Sở Uyên nói.



Huyền Thiên nói: ” Cũng có nghe tiểu tư ở nơi này nhắc tới. Trước khi ta rời khỏi Triều Nhai thì phái bắc cũng đã bị tàn sát gần như không còn một ai, vì vậy toàn bộ người Triều Nhai vào cung mười năm trước phải là người phái nam.”



“Nhưng lúc bọn họ ở hoàng cung, cũng đã hạ Nguyệt Minh Cổ trên người trẫm.” Sở Uyên nói.



Huyền Thiên nghe vậy nhíu mày.



Sở Uyên nói: ” Theo tiền bối nói thì toàn bộ Nguyệt Minh Cổ đều ở trong tay phái bắc mới đúng.”



” Đích xác phải là như vậy.” Huyền Thiên nói: ” Trước đây Đoạn Vương cũng từng đến hỏi ta, ta cũng từng vì thế mà khó nghĩ một thời gian, nhưng lúc đó trên người hắn mang theo không ít cổ trùng, ta liền cho rằng Hoàng thượng trúng cổ cũng không phải là đến từ Triều Nhai.” Dù sao giang hồ này rộng lớn như vậy, Sở quốc rộng lớn như vậy, không ai dám khẳng định chỉ có Triều Nhai mới có Nguyệt Minh.



” Nếu chỉ có một mình trẫm thì cũng được đi.” Sở Uyên nói: ” Nhưng đoạn thời gian trước có một nhóm người Triều Nhai cũng âm thầm tới Sở quốc, trên đường đi từng phát sinh tranh chấp với một người trong giang hồ, sau đó vị lữ khách giang hồ kia cũng trúng Nguyệt Minh Cổ.”



” Người Triều Nhai?” Huyền Thiên không hiểu: “Vì sao phải âm thầm tới Sở quốc?”



” Người vẫn đang bị giam lỏng trong cung, lần này trở về trẫm mới có thể thẩm tra được.” Sở Uyên nói: ” Tiền bối có muốn cùng trẫm trở về không? Biết đâu có thể biết được trong khoảng thời gian mười năm này, trên đảo rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”



Tại sao nhà Little_Xuân edit Thổ phỉ công lược lại privite vậy a, có làm tiếp nữa không đây??