Đế Vương Công Lược
Chương 72 : Đường về [ Xem người nào tức chết người nào ]
Ngày đăng: 02:13 19/04/20
Bên trong băng thất phía sau núi, Đoạn Dao đang cầm dạ minh châu, nhìn chăm chú nội công tâm pháp khắc trên thạch bích: ” Đây chính là Bồ Đề tâm kinh sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Phải.”
Đoạn Dao nói: ” Trách không được sư phụ đưa cho ngươi Huyền Minh Hàn Thiết.” Đều là chí âm chí độc, hai thứ hợp lại một chỗ, tất nhiên là công lực sẽ tăng gấp bội. Lúc trước mình vẫn không hiểu vì sao một khối sắt vụn như vậy mà cũng được xưng là Thiên Hạ Vô Địch, còn tưởng một ngày kia nó có thể thay da đổi thịt biến thành một hình dạng khác, nhưng tới bây giờ mới nhận ra, Huyền Minh Hàn Thiết vốn nên có hình dạng loang lổ rỉ sét như thế, về phần là khối sắt vụn hay là yêu kiếm thì còn phải xem người cầm nó là ai.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lạnh không?”
” Không sao.” Đoạn Dao nói: ” Hồi nhỏ ta rất muốn tới băng thất này, nhưng sư phụ sống chết không chịu cho.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, tựa vào thạch bích đờ người ra.
” Thật sự không muốn ra ngoài gặp Hoàng thượng sao?” Đoạn Dao hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
Đoạn Dao nhìn hắn, còn muốn nói gì thì cửa đá đã ầm ầm mở ra.
Trái tim Đoạn Bạch Nguyệt trong nháy mắt ngừng đập, xoay đầu nhìn ra phía cửa.
Chỉ có một mình sư phụ bước vào.
Vẻ mặt Đoạn Bạch Nguyệt cứng ngắc, đáy mắt có tia sáng vụt qua rồi biến mất.
Đoạn Dao hỏi: ” Hoàng thượng muốn hủy Tây Nam Phủ sao?”
Nam Ma Tà nói: ” Những gì nên nói đều đã nói xong, Hoàng thượng đã đi rồi, trở về vương thành.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: ” Đa tạ sư phụ.”
” Trên đường tới đây hắn đã gặp thích khách.” Nam Ma Tà tiếp tục nói: ” Không biết lại lịch của đối phương thế nào, nghe nói võ công rất cao, ảnh vệ của đại nội đều bị thương, ngay cả Đoạn Niệm cũng trúng chiêu, lần này không cùng Hoàng thượng về Tây Nam Phủ, là vì vẫn còn đang ở thành Nguyệt Quang dưỡng thương.”
” Thích khách?” Đoạn Bạch Nguyệt bỗng dưng mở mắt.
” Hơn nữa nhìn tư thế đi đứng thì dường như ngay cả Hoàng thượng cũng bị thương.” Nam Ma Tà nói: ” Thành Nguyệt Quang cách Tây Nam Phủ cũng phải hơn hai mươi ngày đi đường, sợ là hơn hai mươi ngày này hắn vẫn luôn mang thương thế trong người chạy đi.”
” Ảnh vệ bị thương, Đoạn Niệm cũng không có bên cạnh, đường trở về phải làm sao bây giờ?” Đoạn Dao hỏi.
” Hắt xì!!!” Diệp Cẩn hắt xì một cái.
” Cảm lạnh sao?” Thẩm Thiên Phong đưa tay lên trán hắn thử nhiệt độ: ” Sớm biết như vậy thì tối qua đã chạy tiếp một trận, dù phải tìm một ngôi miếu hoang đổ nát cũng vẫn hơn là phải qua đêm trong rừng.”
” Giá!” Diệp Cẩn như là không nghe thấy hắn nói gì, hung hăng vung cương ngựa, đem người bỏ lại phía sau lưng.
Thẩm minh chủ rất là đau đầu, phất tay ra lệnh cho ám vệ theo sát mình, một mạch bụi mù cuồn cuộn đuổi theo.
Diệp Cẩn nén giận nghĩ, vì sao có người làm Hoàng đế rồi mà vẫn còn có thể chạy khắp thiên nam địa bắc như vậy? Ai cũng biết Tây Nam Phủ là bách trùng oa, đang yên đang lành vậy một mình chạy tới đó làm chi? Trúng tà rồi có phải hay không????
Chạng vạng tới, Sở Uyên mở cửa ra, kêu rượu và thức ăn mang vào. Nơi thâm sơn cùng cốc nên cũng không tìm được rượu ngon, chỉ có rượu Thiệu Hưng đưa từ Giang Nam tới là rượu nổi danh duy nhất mà thôi.
” Hoàng thượng.” Ảnh vệ khuyên giải: ” Đang có thương tích trong người, e là không nên uống rượu.”
” Một hai chén mà thôi.” Sở Uyên nói: ” Không sao.”
Ảnh vệ lui ra ngoài, Sở Uyên mở cửa sổ, cầm vò rượu hiên ngang tới đứng bên cửa sổ.
Đoạn Bạch Nguyệt trừng to mắt.
Sở Uyên mở nắp vò rượu, ào ào đổ ra chén lớn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, bị sặc nên mặt mũi đỏ bừng.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Chén thứ hai.
Chén thứ ba.
Chén thứ tư.
……
Đoạn Bạch Nguyệt hiểu được, dường như mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Hí hí …. Có ai tò mò về lần đầu hai người gặp nhau không? *^_^*