Đế Vương Công Lược

Chương 73 : Hồi nhỏ [ Thích khách đến từ Bạch Tượng quốc]

Ngày đăng: 02:13 19/04/20


1h đêm mới ị ra cục cưng nên chưa sửa kĩ càng được a TT.TT



Lần đầu hai người gặp nhau đây, dễ thương lắm luôn *^_^*



Một vò rượu, đảo mắt đã trống rỗng hơn phân nửa.



Dạ dày nóng rực như lửa đốt, Sở Uyên lại rót ào ào vào chén lớn, cắn răng uống một hơi cạn sạch, lảo đảo bước về phía trước mấy bước, hai tay chống lên bệ cửa sổ, ánh mắt ướt sũng không mục đích nhìn ra bên ngoài.



Đoạn Bạch Nguyệt ngoắc tay gọi ám vệ tới, ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.



Cảnh tượng trước mắt trở nên mơ mơ hồ hồ, Sở Uyên nhớ tới sáu tuổi năm ấy, lần đầu tiên hai người gặp nhau. Tây Nam Vương mang theo Tiểu Thế tử tới vương thành, phụ hoàng muốn ngày hôm sau thiết yến khoản đãi, đây vốn là chuyện chẳng có gì đáng ngạc nhiên nên mình cũng không đem chuyện này để trong lòng. Như thường lệ sáng sớm thì tập võ, sau đó lại tới chỗ lão sư học công khóa, mãi đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, Tứ Hỉ đứng bên ngoài nhỏ giọng nhắc nhở mới giật mình nhận ra đã đến lúc lên đèn.



Sau khi tiễn Đào Nhân Đức về phủ, Tứ Hỉ công công vội vàng gọi nội thị tới truyền lệnh, vừa quay đầu lại đã không thấy Tiểu Hoàng tử đâu nữa, nhất thời bị dọa chết khiếp.



Trong ngự hoa viên, Sở Uyên vừa đi loanh quanh khắp nơi tản bộ, vừa suy nghĩ những chuyện xảy ra trong ngày. Bất tri bất giác đã tới một chỗ sâu trong rừng, xung quanh tối đen như mực, đừng nói là cung nữ thái giám, ngay cả một chiếc đèn lồng cũng không có, vì vậy nhíu chặt mày, xoay người muốn trở về thì lại nghe hai bên trái phải trong rừng truyền tới tiếng nói chuyện.



” Thái tử điện hạ, nên trở về Đông Cung thôi.” Một giọng nói lanh lảnh truyền ra, Sở Uyên vỗ vỗ ót, cảm thấy có chút xui xẻo. Vừa nghĩ xem có nên đổi một con đường khác để đi hay không thì bên tai cũng đã có người cất tiếng trêu đùa: ” Chậc chậc, đây chẳng phải là nhị đệ của ta sao, vì sao lại một thân một mình tới nơi này?”



Sở Uyên dừng chân, quay đầu nhìn hắn một cái.



Thái tử Sở Tuân nắm trong tay cây Lang Nha Bổng, đi theo phía sau là bốn năm võ sĩ Mông Cổ vóc người cao to, vẻ mặt khiêu khích.



Đối với vị ca ca lớn hơn mình ba tuổi này, từ trước đến nay Sở Uyên cũng không có chút thiện cảm nào. Vì vậy qua loa hành lễ rồi xoay người muốn ra khỏi rừng rậm, không ngờ lại bị Sở Tuân chắn trước mặt.



” Ngươi muốn làm gì?” Sở Uyên hỏi.



” Luận võ.” Sở Tuân trả lời.



” Ngày khác đi, ta cần phải trở về.” Sở Uyên quét ngang cây Lang Nha Bổng đang chắn trước mặt mình, mau chóng bước nhanh ra bên ngoài.



” Quay lại cho ta!” Sở Tuân quát lớn.



Sở Uyên chỉ xem như không nghe thấy gì.



” Ngăn hắn lại.” Sở Tuân ra lệnh.



” Dạ!” Mấy tên võ sĩ Mông Cổ kia đuổi theo tới, vây Sở Uyên vào chính giữa.



” Chạy cái gì.” Sở Tuân chậm rãi bước tới: ” Phụ hoàng cũng khen ngươi võ công rất tốt, đại ca đây chỉ muốn lãnh giáo hai chiêu, cần gì phải làm vẻ mặt thấy quỷ như vậy?”



Sở Uyên nắm chặt hai tay, cảnh giác nhìn hắn.



Sở Tuân đưa hai ngón tay nâng cằm hắn lên, vẻ mặt kiêu ngạo.



Các đại thần trong triều vẫn đang thì thầm to nhỏ, nói Thái tử tàn bạo ngang ngược, nhị Hoàng tử ngược lại thiên tư thông tuệ, thánh thượng đã không chỉ một lần biểu lộ ý muốn thay đổi tâm tư, thậm chí ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng yêu thích thứ tử này hơn, chỉ sợ ngày Đông Cung đổi chủ không còn xa nữa.



Cha không thương nương không yêu, bên tai lại không ngừng có lời đồn nhảm về bản thân truyền ra nên đương nhiên Sở Tuân đối với người đệ đệ này hận đến nghiến răng nghiến lợi, khó khăn lắm mới gặp đúng lúc không có ai bên cạnh bảo hộ hắn, trong lòng khó tránh nổi lên tâm tư khác thường.



Tay trái Sở Uyên nắm chặt chủy thủ bên hông.



Sở Tuân “phụt” một cái cười ra tiếng, làm như khiêu khích đẩy Sở Uyên một cái.



” Thế tử gia, trở về đi.” Bên trong rừng gần đó, một bạch y thiếu niên đang nhỏ giọng khuyên nhủ: ” Là các Hoàng tử của Đại Sở đang luận võ thôi mà, trước khi lên đường tới vương thành Vương gia đã nói là không thể gây chuyện.”



” Xem náo nhiệt tính gì gây chuyện chứ.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất, hai tay chống cằm hỏi: ” Người nào là Thái tử?”



Thiếu niên đáp: ” Bên nhiều người kia.”



” Ngu xuẩn!” Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi.



Thiếu niên làm mặt khổ: ” Lời này không được phép nói lung tung đâu.”



” Ngươi muốn cùng ta luận võ ư?” Sở Uyên tiếp tục hỏi. Hắn tự biết mình chắc chắn không đối phó nổi mấy võ sĩ Mông Cổ này, chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, chỉ cầu Tứ Hỉ có thể mau chóng dẫn người tới đây.



” Ta so với ngươi làm gì? Ta lại đánh không lại ngươi.” Sở Tuân lui về phía sau hai bước, nói: ” Ngươi đánh với bọn họ.”



Đoạn Bạch Nguyệt co rút khóe miệng: ” Ngươi xác định hắn là Thái tử?”



Thiếu niên nói: ” Hả?… Xác định.”



Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi: ” Sở hoàng không sợ mất nước hay sao?”



Thiếu niên kinh hãi giật mình, sau đó khóc ròng nói: ” Thế tử gia, có thể cầu xin ngươi câm miệng hay không?” Dù sao năm nay mọi người đều chưa đủ mười tuổi, chắc chắn còn có thể sống rất nhiều năm, bị chặt đầu thì thật đáng tiếc.
” Chỉ cần không chết thì không cần nương tay.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Cho bọn chúng biết càng sớm càng tốt, rằng miệng bọn chúng cũng không đáng giá gì.”



” Dạ.” Thân tín gật đầu, vén tay áo dẫn người xuống hầm lần nữa. Lúc đêm xuống thì quả nhiên chạy tới bẩm báo, nói là rốt cuộc cũng có một người trong đó không chịu đựng được nữa, đã thừa nhận có thể nghe hiểu tiếng Hán.



” Dẫn tới.” Đoạn Bạch Nguyệt buông chén trà trong tay xuống.



Một lát sau, một người huyết nhục mơ hồ bị kéo lên, nhìn qua cũng thoi thóp rồi nhưng vì đã cho uống thuốc nên vẫn có thể nói được.



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nói đi, đến từ nơi nào, và vì sao phải ám sát Sở Hoàng?”



” Chúng ta là sát thủ tới từ Bạch Tượng quốc.” Người nọ ho ra một ngụm máu tươi, gắng gượng một lúc mới nói: ” Bạch Tượng quốc tôn sùng võ học, vì vậy có không ít võ quán, cũng có rất nhiều sát thủ. Một năm trước có người tới cửa, ra giá cao mua mạng Sở Hoàng.”



Đoạn Bạch Nguyệt cười nhạt: ” Ám sát Hoàng đế Đại Sở, lá gan các ngươi đúng thật là không nhỏ a.”



” Mới đầu chúng ta nghĩ việc này rất dại dột ngu xuẩn nên vốn dĩ cũng không muốn nhận.” Người nọ nói: ” Nhưng sau đó khách nhân kia tăng thù lao lên ba mươi lần, còn nói chúng ta không cần phải tiến cung, thậm chí cũng không cần tới vương thành, chỉ cần âm thầm lẻn vào Sở quốc, chờ lúc nào Sở Hoàng đi tuần thì bọn họ sẽ truyền tin tới để chúng ta nhân cơ hội đó mà hành sự.”



” Kẻ tới tìm các ngươi là người phương nào?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.



” Không biết.” Người nọ nói: ” Ta chỉ biết là bọn họ không phải người của Bạch Tượng quốc, trong đó có một người, nhìn trang phục và cách ăn nói thì rất giống một thế gia công tử đến từ Đại Sở. Chỉ có điều hắn luôn che mặt, thứ duy nhất có thể nhìn thấy được chính là đôi mắt.”



Đoạn Bạch Nguyệt dựa lưng vào ghế trầm tư chốc lát rồi đứng dậy sang phòng bên cạnh, lấy về một tờ giấy to, che khuất phần dưới rồi đưa tới trước mặt người nọ, nói: ” Có phải là đôi mắt này không?”



Người nọ gắng gượng nhìn một lúc, sau đó gật đầu: ” Đúng vậy.”



” Xác định?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi lại một lần nữa.



” Thiên chân vạn xác, đôi mắt này rất đẹp.” Người nọ nói: ” Sẽ không nhìn nhầm.”



Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy, lần nữa ngồi xuống bàn.



Trên tờ giấy kia chính là bức họa vẽ Sở Uyên, trên thế gian này nếu có người có thể có đôi mắt giống hắn, ở Nam Dương, lại có thâm cừu đại hận với hắn như vậy, không cần nghĩ cũng biết là ai.



Cao Vương Sở Hạng &Nhiều năm như vậy không hề có tin tức gì, Lưu phủ cũng tan đàn xẻ nghé, tất cả mọi người trong triều đều cho rằng hai người này đã dữ nhiều lành ít, nếu không có lần ám sát này thì ngay cả Đoạn Bạch Nguyệt cũng sẽ không nhớ ra còn có chuyện này.



Bị sung quân lưu vong rồi vẫn còn có thể hết lần này tới lần khác dở trò, coi như là có chút bản lĩnh. Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, sai người kéo thích khách kia xuống dưới.



” Vương gia.” Bên ngoài có người bẩm báo: ” Đoạn Niệm đã về.”



Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy, tự mình ra mở cửa.



“…” Đoạn Niệm vốn đang chuẩn bị cười, đột nhiên lại thấy một cái mặt nạ xuất hiện, khó tránh khỏi ngây người ra một lúc.



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sao vậy?”



” Vương gia.” Đoạn Niệm hoàn hồn.



” Dao nhi chưa nói với ngươi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.



” Nói rồi.” Đoạn Niệm thành thật đáp: ” Nhưng đột nhiên nhìn thấy…..Mong Vương gia thứ tội.”



Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Ba năm qua ngươi vất vả rồi.”



” Cũng không vất vả.” Đoạn Niệm nói: ” Sở Hoàng đối xử với thuộc hạ vô cùng tốt, các đại nhân trong triều cũng không gây khó dễ gì.” Thậm chí còn có người muốn làm mai.



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nghe nói ngươi bị thương, đã tốt chưa?”



” Bị thương ngoài da mà thôi.” Đoạn Niệm nói: ” Thuộc hạ làm việc không chu đáo khiến Sở Hoàng cũng trúng một đao, những thích khách này—&” Không cần nói nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ vai hắn: ” Ngươi không sao là tốt rồi, chuyện khác đều đã xử lý ổn thỏa.”



Đoạn Niệm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.



” Nghỉ ngơi hai ngày rồi cùng ta trở về Tây Nam Phủ đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.



“…..Dạ.” Đáy mắt Đoạn Niệm đầy khó hiểu, suy nghĩ một lúc lại hỏi: ” Không phải là đi vương thành sao? Sở Hoàng chỉ có một thân một mình, tuy nhóm thích khách này đang bị giam cầm, nhưng chắc gì đã không có nhóm khác tới.”



“Thẩm minh chủ và Diệp Cốc chủ đã tới thành Hồng Mộc rồi, đoạn đường còn lại chắc cũng sẽ không có việc gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có một câu ngươi nói rất đúng, nhóm thích khách này đã bị giam cầm, chưa chắc đã không có nhóm tiếp theo, ít nhất phải bắt được kẻ chủ mưu phía sau thì mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn được.”



Đoạn Niệm thử hỏi: ” Vậy theo ý của Vương gia thì phải làm thế nào?”



Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Quay về Tây Nam Phủ điều động một chi quân đội, ta muốn đích thân tới Nam Dương.”



Beta lại chương này, phát hiện ra một cái BUG, Lưu Cẩm Đức pháo hôi đã thăng cấp từ con thứ năm ở^_^*