Đế Vương Luyện Thần

Chương 14 : Đêm Huyết Nguyệt - Nguyệt Tộc

Ngày đăng: 09:19 20/07/20

13.Đêm Huyết Nguyệt (2) - Nguyệt Tộc
꧁༺†༻꧂
-------------------
Mặt đất run lên nhè nhẹ như điềm báo của thứ gì đó sắp tới.
Tuyết Lan mang hắn trở lại Minh Nguyệt Lâu, nàng nhìn về phía Tây, bụi bay mù mịt.
Chấn động cũng càng rõ ràng hơn.
- Thú triều !!!
Tuyết Lan thốt lên.
Ngạo Phong cũng đưa mắt nhìn về hướng đó.
' Con mẹ nó, đi ăn giỗ thằng nào à !!!'
Trong lòng hắn thầm hô lớn.
Yêu thú lũ lượt như sóng thần càn quét, càn tới đâu nơi đó liền trở thành bình địa.
Nhưng không phải Đại Đô Cô Mặc quốc không có gần nơi nào lắm yêu thú như vậy sao...
Trừ khi là đám yêu thú này được dẫn dắt mà đến.
Tuyết Lan tập hợp lại mấy người thị nữ Thanh Bích lại, các nàng nhìn vậy, nhưng đều là những người được bồi dưỡng, tu vi còn cao hơn hắn, đều là Hắc Kim cấp cao thủ cả.
Thú triều tuy lớn nhưng mấy người bảo hộ nhau hẳn là chẳng vấn đề gì.
Tuyết Lan hừ một tiếng.Thân ảnh biến mất, sau 5 phút liền quay lại, lôi theo 1 tên mặc đồ đen từ đầu đến cuối, trên cánh tay còn có 1 vết xăm trăng khuyết.
- 12 tên kia chết rồi, còn sót lại mình hắn bị em bắt được.
- Thú triều có liên quan tới bọn hắn ?
- Ừm, là người Nguyệt Tộc, tưởng chừng đã diệt tộc trăm năm trước bởi Nhật Tộc, không ngờ chỉ là trốn kĩ hơn mà thôi.
Tên kia đảo mắt liên hồi, cơ mà thân thể cứng ngắc chỉ có thể im im chịu trận không thể làm gì được, kể cả tự sát!
Thanh Bích nhận nhiệm vụ trông coi tên kia.
- Nguyệt Tộc và Nhật Tộc là 2 tộc người tôn sùng Mặt Trăng và Mặt Trời, bọn họ luôn đối nghịch lẫn nhau, 2 tộc từng lớn mạnh một thời nhưng cũng vì chém giết lẫn nhau mà chết quá nửa.Đến khi Nhật Tộc chủ động cầu thân làm hòa , Nguyệt Tộc đồng ý, đến lúc Nhật Tộc lại đâm 1 dao sau lưng ,một phát trí mạng, khiến Nguyệt Tộc trong 1 đêm lại chết thêm 9 phần người còn lại.Vì thế hận lại càng hận, nhưng mà Nguyệt Tộc lụi tàn, Nhật Tộc tuy thảm không ít, nhưng vẫn ăn đứt hiện trạng Nguyệt Tộc.
Giờ đây hận càng hận, thù trước thù sau đánh nhau không chết không thôi, cơ mà không nghĩ đến giờ Nguyệt Tộc lại dư dả nhân lực đi dẫn dắt thú triều như vậy ...
- Thú triều hẳn là được đám người này dẫn dắt đi đánh loạn ah, dù sao thì Nguyệt Tộc bây giờ hẳn cũng như chó nhà có tang, gặp ai cắn đó rồi...
Tuyết Lan khinh bỉ nhìn gã kia. Trong khi đó , thú triều cũng gần lại càng gần. Mấy người đều leo lên hùng ưng bay trên cao mà nhìn xuống.
Thú triều đến bất ngờ khiến bọn họ không kịp trở tay.
Mà Tuyết Lan các nàng vốn chỉ đặt hắn an toàn làm đầu, vạn sự vô tâm không cần chú ý thêm nữa.
Máu tươi thoảng qua, bên dưới diễn ra trận đồ sát lớn như vậy, dù bay cao lên rồi vẫn còn có thể ngửi thấy mùi.
- Ưở......đó là ...chiến giáp sao ?
Hắn dần nhìn thấy lại xuất hiện 1 binh đoàn khoảng gần trăm con robot hạng nặng, mỗi con cao lớn tới cả chục mét, tay khiên tay kiếm, chúng nó tụ thành 2 vòng, dựng tường khiên , kiếm thay nhau chém xuống, mỗi vòng ra vào nhịp nhàng ,những con yêu thú nhỏ yếu thì bị chẻ đôi, con nào cứng cáp hơn thì sống sót lại tiếp tục tấn công.
- Ân, đúng vậy, chiến giáp có thể tăng thêm tấn công , phòng ngự, chiến lực cao lên theo cấp số nhân, người tu vi càng mạnh thì khi sử dụng chiến giáp lại càng mạnh thêm gấp bội, có điều phải thực sự mạnh mẽ để làm chủ được chiến giáp,không những không bị nó rút đi linh lực mà còn gia tăng chiến lực, nếu không sẽ trả giá rất lớn.Nhẹ thì kiệt sức, phản phệ, nặng thì tàn phế, đan điền bị hủy, bỏ mạng.
- Chẳng lẽ không có năng...linh lực dự trữ để chiến giáp vận hành sao ?
- Không phải không có, nhưng trừ đi liên kết giữa người và giáp, linh lực dự trữ bị rút đi rất nhanh, không thể kiểm soát được.
Ngạo Phong gật đầu.
Hẳn là không khống chế được năng lượng cần thiết để dùng cho 1 hành động nào đó, lúc nào cũng phung phí như thái thịt mà dùng lực bổ củi vậy.
Trước đó hắn xuyên qua 1 lần là cũng đang điều khiển 1 con chiến giáp ah, rệu rã, hẳn là khi đó thân xác kia không chịu được nữa, kiệt sức mà chết nên mới lại xuyên phát nữa, vô 1 đứa ' máu mặt ' như Ngạo Phong, cũng là hắn ở hiện tại này.
Quả đúng như Tuyết Lan nói, không đủ lực mà cố chấp, chính là chả giá bằng sinh mệnh ah.
Đám yêu thú bên dưới quần công khiến đám chiến giáp thay phiên chém giết đến mệt mỏi muốn chết, tốc độ cũng chậm lại, bọn họ cố gắng cầm cự cho nhau nghỉ ngơi lấy sức rồi lại thay thế .
Nhưng yêu thú nhiều vô kể, đông ngày càng đông.
Khắp Đại Đô này, duy chỉ còn lại 1 tòa Minh Nguyệt Lâu vẫn còn nguyên vẹn bên trong 1 kết giới ma pháp. Mà cũng không ít người ' may mắn' đến ăn uống mà tránh được 1 kiếp.
Hắn nhìn đám yêu thú bên dưới đông ngút ngàn không khỏi chán nản.
- Tuyết Lan, em xử được bao nhiêu trong số chúng ?
- Tuy đông nhưng tu vi cao không có, cao lắm cũng chỉ Bạch Kim cấp, nếu là bị chúng vây mới sợ , còn hiện giờ, em có thể xử toàn bộ!
- Được chứ ?
Ngạo Phong sáng mắt lên.
- Có thể !
Tuyết Lan chắc chắn gật đầu để Ngạo Phong xoa tay nhìn như 1 tên gian thương sắp kiếm được món hời.
Tuyết Lan đứng trên hùng ưng, khí thế Thách Đấu bậc bạo phát, bán kính 1km dần xuất hiện những giọt băng nhỏ bắt đầu như đạn bắn rơi xuống.
Băng găm lên thân thể yêu thú khiến chúng nó gào rống thảm thiết.
Bị găm càng nhiều, băng kết càng nhanh, từ 1 chỗ bắt đầu lan ra toàn thân, vô lực phản kháng.
Cũng may cho đám chiến giáp ở dưới là được bỏ qua , tuy phảo chém giết thêm 1 hồi nhưng còn hơn là trúng những băng phách kia.
Ngạo Phong mắt càng ngày càng sáng, lấp lánh dễ thương thấy sợ.
Tuyết Lan thở 1 hơi quay lại nhìn hắn.
- Có mệt lắm không ?
Ngạo Phong khẽ hỏi, chỉ sợ nàng lại làm quá.
- Ưm, không sao, chỉ là 1 cái kỹ năng nhỏ thôi.
Ngạo Phong cười ha hả nhìn lại.
Yêu thú đều đã hóa thành tượng băng ah !!!
꧁༺†༻꧂