Đế Vương Luyện Thần

Chương 6 :

Ngày đăng: 00:58 27/06/20

6
  1. Có vợ như nàng ấy là ta có bản lĩnh !!!
1 bể thuốc nước bị hắn như cái máy lọc nước đem hút sạch dược chỉ còn lại nước trong !
Tuyết Lan không ngờ lần này hắn lại hấp thu nhanh hơn trước mấy lần, mà vui mừng hơn cả, hắn có thể nhớ rồi, tuy nàng chưa thực sự nắm chắc, nhưng chí ít không phải cứ qua ngày mới là quên hết tất cả là may rồi. Nàng không lo hắn ra ngoài gây họa, chỉ lo hắn sẽ chịu thiệt thòi, ăn nhiều khổ ải mà thôi.
- Tuyết Lan, lại đây bảo nè...
Nghe tiếng hắn gọi, nàng cũng đi vào, cơ mà không thấy hắn trong thù nước ?
Nàng vội chạy lại gần nhìn xem liền bị hắn từ dưới nước chồi lên kéo vào trong thùng nước đó.
Ngạo Phong cười ha ha.
Nước thấm lấy hết y phục trên người Tuyết Lan, để hắn chòng chọc nhìn nàng không thôi.
- Hừ, dọa người ta chết khiếp!!!
Nàng nhéo eo hắn 1 cái, Ngạo Phong la ó đau điếng, thừa dịp đục nước béo cò, vồ lấy 2 bầu vú lúc lắc trước mắt.
Tuy cách lớp vải, song vẫn rất thỏa mãn. Đàn hồi, mềm....hẳn là sẽ rất tuyệt nếu như...
Nghĩ liền làm, hắn thò tay vào trong ngực áo, trực tiếp nắn bóp lấy 2 bầu vú mịn màng.
Đầu tựa vào vai nàng, đôi môi cố gắng lần đến môi nàng.
Tuyết Lan quay sang, để hắn thỏa mãn, môi hắn chạm môi nàng.
Mút chùn chụt!!! ( haha)
Con c-c huyền thoại cũng rục rịch không yên, cọ sát vào bờ mông căng tròn.
Hắn không nhịn nữa, kéo xuống quần nhỏ của nàng ,để chúng nó có dịp gặp nhau.
Tuyết Lan thấp hơn hắn 1 cái đầu, chỉ khoảng 1m7 nên hắn hơi trùng chân, ' cài ' con c-c của mình vào giữa 2 chân nàng.
Tuyết Lan thấy nhột bên dưới, 2 chân kẹp chặt lại càng khiến hắn thoải mái hơn, hắn cứ nhấp nhả, tuy ở bên ngoài thôi nhưng khiến nàng vô lực mềm oặt, tựa vào người hắn.
Hàng lông của nàng cọ cọ vào thân c-c, vừa nhột lại càng thêm sướng, sướng lại càng sướng.
Cộc cộc !!!
Tiếng gõ cửa vang lên làm cả hai cụt hứng !
- Lâu chủ, Vương gia công tử muốn gặp người, nói là có truyện quan trọng muốn bàn bạc...
Tiếng thị nữ bên ngoài vang lên.
Tuyết Lan hừ 1 tiếng, khuôn mặt chán ghét lại có chút tức giận
- Không gặp !!!
- Công tử ấy nói đã tìm ra tung tích của Ngạo công tử !
- Mặc kệ hắn, đuổi hắn về đi...
- Vâng ,lâu chủ.
Ngạo Phong 1 hồi lặng nghe mới khẽ cười tà.
- Không ngờ có kẻ dùng ta để định câu dẫn vợ ta ah...
Hắn hôn lên cổ nàng 1 cái, nghịch ngịch mái tóc óng mượt kia.
- Ân, mặt dày vô sỉ, không biết ngượng là gì, rõ ràng chán ghét mà hắn cứ bám dai như đỉa !
Nàng thây kệ, dựa người vào Ngạo Phong.
- Vậy thì phải chơi hắn 1 vố, để ta cho hắn hiểu chút lễ độ !
- Chàng đánh không lại hắn đâu...
Tuyết Lan lo lắng.
- Đánh không lại thì chạy, không phải còn có Tiểu Lan Bá Vương nàng sao ?
- Tiểu Lan Bá Vương?!!!
Nàng khẽ cười.
- Ân, hắn sẽ không chạm nổi 1 cọng lông của anh !
Tuyết Lan 1 thân bạch y như tiên tử từng bước đi xuống bên dưới.
Vốn là tên Vương gia công tử gì đó bị thị nữ Thanh Bích sớm chuyển lời tiễn khách đuổi người, cơ mà tên này cũng chẳng phải dạng vừa, nhây mãi đéo thôi càm ràm ồn ào hết sức.
Bên dưới 2 tầng Minh Nguyệt Lâu chính là mở buôn bán đồ ăn thức uống các kiểu. Tầng thứ 3 dành cho thị nữ, tầng thứ 4 là phòng thuốc, nguyên 1 tầng đều là thuốc, tầng 5 và 6 dành cho 2 người Ngạo Phong, Tuyết Lan tùy ý sử dụng, mà tầng 7 là thượng tầng, như 1 đài quan sát ngắm cảnh.
Vừa nhìn thấy Tuyết Lan, Vương Bạch phất quạt giấy cái xoạch, phe phẩy trước ngực, đạo mạo thanh tú, chuẩn nam thần trong lòng người khác.
- Trong lâu của ta nóng lắm sao ?
Tuyết Lan quay sang hỏi 1 quan khách.
- Không có, so với bên ngoài như đổ lửa, thì trong này mát mẻ như sang thu, dễ chịu, không hề nóng, càng không quá lạnh.Rất chi thoải mái.
Trung niên nam tử kia cũng ăn ngay nói thật, hắn vừa là người bộ hành, tuy vừa ăn vừa nói có hơi thô thiển trong mắt người khác, cũng không chú ý tới ai , chỉ quan tâm vào việc ăn uống.
- Lấy cho vị này 1 phần ăn..
- Vâng ,lâu chủ !
Thanh Bích gật đầu phân phó người. Mà trung niên nam tử kia giờ mới quay lại nhìn, gã tuy có trầm trồ, xong rất nhanh thôi liền cảm ơn nhận phần, không như 2 tên nào đó, thỏa mãn nhìn người thương / thích.
Vương Bạch thu lại quạt giấy mau mải ném vào tên hạ nhân phía sau, phủi tay như chưa có gì.
Người xem cũng phải trầm trồ ah...
- Lâu chủ, ta có 1 tin tức vô cùng quan trọng muốn nói cho nàng đây...Tìm 1 chỗ thanh tĩnh 1 chút....
Người khác xì 1 câu...
- Hửm, đối với ta quan trọng như vậy ?
- Chính là !
- Có gì nói thẳng, không vòng vo, nói xong có thể cút !!!
Nghe 1 chữ cút, Vương Bạch da mặt vẫn cố gượng cười giả tạo.
- E là ảnh hưởng đến thanh danh của nàng...
- Không ngại !!!
- Nghe nói người nàng muốn tìm là 1 nam nhân ?
Vương Bạch khẽ cười.
- Rồi sao nữa ???
- Người đó rất quan trọng sao ?
- Đúng rồi!?
Nàng đáp.
- Ta biết hắn đang ở đâu !
Tuyết Lan vẫn 1 mặt lạnh nhạt, không như Vương Bạch tưởng mình, nàng 1 chút lo lắng cũng không có !
Vương Bạch hoài nghi nhìn lại phía sau hạ nhân như muốn hỏi rằng tin tức này đối với nàng thực sự hữu ích chứ, biểu hiện như này có phần không đúng ah.
- Biết rồi thì làm sao, ngươi phải chăng lại đòi hỏi cái gì đó ?
Tuyết Lan không hề cho hắn 1 điểm mặt mũi. Nam nhân tên Vương Bạch này lại nửa vời như vậy, giúp đỡ là đòi hỏi điều kiện phải chăng có không ổn ?
Nếu là người ngoài có thể sẽ không rõ, nhưng Cô Mặc quốc đại đô không ai không biết, không người không hay Vương Bạch, thân là tam hoàng tử mà vứt bỏ thể diện theo đuổi người ta, dù biết nàng xinh đẹp đại danh cùng đỉnh cao thực lực, cơ mà người ta cũng nhận hoa đã có chủ, tốt xấu cũng phải biết lui . Vậy mà Vương Bạch thây kệ, 1 đường mặt dày theo đuổi.Không phải cái sĩ diện hoàng gia gì đó, e là toàn quốc đều biết chứ chả chơi !
Ngạo Phong nhìn xuống bên dưới mà thấy ngứa mắt. Vô sỉ cỡ này hắn cũng muốn bái làm sư phụ ! Da mặt ngang ngửa tường thành rồi chăng ?
Bảo sao Tuyết Lan nghe tên gã đã thấy bực, có nên 1 tay đập chết Vương Bạch không còn đang cân nhắc ah.
Ngạo Phong chợt nhớ ra một chút. Hắn nhe răng cười đểu.
- Nha đầu, lại đây ...
Hắn thì thầm to nho với 1 nha hoàn. Mà nha hoàn kia nghe xong cũng 2 mắt tinh ranh, cười tí tởn đi làm.
- Vương công tử , đây là hũ rượu Túy Mê Hồng, nếu ngài có thể uống hết nó mà còn đứng vững tỉnh táo ở đây, lâu chủ bọn ta biết đâu suy nghĩ lại.
Nha đầu kia mang xuống 1 vò rượu. Tuyết Lan bất ngờ thoáng qua rồi như nhìn ra tiểu nha đầu tinh ranh này đang cười trộm nên cũng hùa theo.
- Nếu ngươi có thể phục dụng được nổi vò rượu này, biết đâu ta suy nghĩ lại...
Tuyết Lan che miệng khẽ cười, nhìn lên lan can tầng trên thấy Ngạo Phong nháy mắt mỉm cười.
- Chỉ cần 1 vò này ?
- Đừng coi thường rượu của chúng ta như thế, người có hắc tâm là uống không được , rất nhanh sẽ biểu hiện ra thôi...
- Vậy sao...
Vương Bạch cắn răng đánh liều.
Nhận lấy vò rượu rồi nhìn Tuyết Lan như thể hiện với mọi người rằng hắn vì nàng mà chấp nhận bla bla... Còn trong mắt nàng, không khác trăn trối trong hấp hối là bao.