Đế Vương Luyện Thần

Chương 7 :

Ngày đăng: 00:58 27/06/20

Vương Bạch 1 hơi nốc sạch cả hũ không nghỉ, coi như cũng là 1 tên sâu rượu chính hãng, có điều, rượu này đâu có dễ uống như nước lã vậy.
Tiểu nha đầu mang rượu cho Vương Bạch thì che miệng cười. 2 mắt chăm chú xem xem biểu hiện kế tiếp thế nào.
- Đã xong vò rượu !!!
Vương Bạch đập vỡ vò rượu thể hiện ý uống sạch không còn.
Gã nấc lên 1 tiếng rồi như tối sầm mặt mũi, cả người mềm nhũn ngả nghiêng.
- Nóng, nóng quá !!!
Vương Bạch thả lỏng y phục, cố gắng giải nhiệt.
Cơ mà không chỉ đơn thuần hắn thấy nóng, mà đầu óc u u mê mê, nhìn đâu cũng thấy Tuyết Lan 1 vẻ khiêu gợi quyến rũ như đang chờ .
Vương Bạch miệng chảy dãi dòng dòng thấy gớm, 2 chân run run, trên mặt lại háo sắc một vẻ, ai ai cũng nhận ra.
Vương Bạch vồ loạn tới bên cạnh 1 đại hán to lớn ôm trần lấy vị đại hán kia thầm kêu " Ta yêu nàng "
Nam nữ thì bình thường, mà vào tình trạng như này, thật là ái muội !
Gần như mọi người đều giương mắt nhìn Vương Bạch với vị đại hán kia thì thào to nhỏ.
- Đó, tác hại của việc chơi đồ đó...à hắc tâm dâm loạn đó, biểu hiện rất rõ ràng...mọi người tránh ra kẻo bị hắn cưỡng gian ah !!!
Ngạo Phong từ trên đi xuống bồi tiếp mấy lời, để ai đó đều né ra.
Mà nhất là hạ nhân ngăn cản Vương Bạch, cũng bị gã đè ra sàn nhà.
Vương Bạch lột trần cởi quần tháo áo thời điểm đè xuống 1 nữ tì theo hầu gã mà sàm sỡ hôn hít.
Đại hán hai mắt đỏ ngầu, vừa rồi thằng cha này chút làm làm ô uế hắn ah, lão bà ở nhà mà biết chuyện thù xác định nằm dưới đất !!!
Đại hán tức mình sút bay Vương Bạch ra ngoài cửa sổ rớt xuống giữa đường.
Xong xuôi đâu đó, đại hán lại ngồi xuống nhắm rượu như không có việc gì xảy ra.
- Mọi người cứ tự nhiên như thường !!!
Tuyết Lan phất tay.
Mọi người liền có thêm đề tài bàn luận, không ngờ Túy Mê Hồng mới nghe danh lần đầu lại hữu dụng như vậy.
Đừng tưởng bọn hắn trong đây là người dễ bắt nạt, chính là đều có máu mặt cả, cũng gọi là Cô Mặc quốc đại danh một vùng !
Tuyết Lan đi tới bên cạnh kéo Ngạo Phong đi lên.
- Anh cho thứ gì vào rượu vậy ?
- He he...chỉ một chút ' đồ' thôi mà, nhẹ thì 3 ngày không xuống nổi giường, nặng thì bị liệt !
Ngạo Phong cười tà, 2 tay ôm eo nàng đi lên trên.
Đi lên tới tầng 7, Ngạo Phong mới để Tuyết Lan ngồi dựa vào thành lâu, để hắn lấy đùi nàng làm gối mềm mà nằm xuống ,đùa nghịch mái tóc vàng óng ả lất phất trong gió.
- Ban nãy hỏi tiểu nha đầu đó, nói cái gì mà tên Vương Bạch đó là Hoàng Kim cấp là sao ?
Tuyết Lan khẽ vuốt vuốt mái tóc đen của hắn nhu hòa giảng giải.
- Ưm, đó là cấp độ tu luyện của vạn vật trên thế gian , mà bắt đầu lần lượt là Thanh Đồng - Ngân Tử - Hoàng Kim - Bạch Kim - Hắc Kim - Kim Cương -Tinh Anh- Cao Thủ - Thách Đấu - Bá Vương - Đại Đế - Tề Thiên - Thánh - Đại Thánh - Thần - Siêu Thần.Mỗi bậc lại chia ra làm 10 tinh.
Không chỉ vậy, sinh linh trên thế giới này , trừ bỏ bình thường thì đều có 1 hệ nguyên tố bất kì, cũng có nhiều hơn 1 hệ : Kim- Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ - Lôi - Băng - Phong - Quang - Ám. Không chỉ có sinh linh, đan dược , dược phẩm linh dược các loại cũng có phân biệt các cấp nhỏ đến lớn từ 1 đến 10.
Còn khí cụ, chiến cơ , vũ khí ,công pháp ...cũng đa dạng từ Thường - Ưu Tú - Hiếm Có - Sử Thi - Truyền Thuyết - Thần Thoại - Tối Thượng nhưng được chia ra làm 3 phẩm từ thấp lên cao là Hạ - Trung - Thượng .
Ân, còn tiền nong nữa... 1 tinh thạch = 100(10^2) linh thạch = 10000 (10^4)hắc thạch = 1000000(10^6) vàng = 100000000 (10^8)bạc = 10000000000 đồng ( 10^10).
Ngạo Phong ngoan ngoãn nằm trong lòng nàng nghe giảng làm sao dám bỏ qua.
- Vậy là cũng có những cái tông phái phẩm cấp chứ ?
Ngạo Phong hỏi.
- Có , phân loại từ 1 đến 9, chỉ chênh nhau 1 cấp bậc nhưng chính là cách xa 1 trời 1 vực, 1 cái cấp 2 bằng 10 cái cấp 1 tài lực các loại ah.
- Hơ...thế vợ ta cấp độ nào rồi...
Ngạo Phong nhìn nàng hỏi...
Tuyết Lan nhìn hắn, khẽ vuốt vuốt bờ má , ánh mắt có chút buồn.
- Thách Đấu Lục Tinh,...
- Vậy là rất mạnh ha...
Hắn nói xong thì ánh mắt Tuyết Lan lại như thêm sầu...
- Có chuyện gì sao ?
- Ân..... đây là lần đầu tiên sang ngày sau anh nhớ được...
- Hửm, ta dễ quên vậy sao ???
Ngạo Phong gãi gãi đầu.
- Mỗi lần chàng đều hỏi ta như vậy, không hề sai biệt. Đã là ngày thứ 2, nhưng em sợ...anh sẽ lại quên đi...
Tuyết Lan nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Ngạo Phong nắm lấy tay nàng.
- Vậy lần này ta sẽ khác, sẽ không quên nữa, nếu mà quên đi, nàng hãy đánh ta đến khi nào nhớ ra thì thôi !
- Mong là như vậy...
Tuyết Lan ôm lấy Ngạo Phong, mong sao lần này hắn có thể nhớ được rồi.