Đế Vương Sủng Ái

Chương 10 :

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Hai con cá sấu rơi xuống nước, lập tức thu hút những con cá sấu khác tới tranh giành, cả con sông trở nên sôi sục.



 Nhân cơ hội này họ đã an toàn đặt chân tới bờ bên kia.



 Lâu Thất quay đầu lại nhìn dòng sông nhuộm đỏ, thầm thè lưỡi. Công phu của Trầm Sát lợi hại khó đoán, trên không trung mà vẫn có thể đánh chết hai con cá sấu biến dị! Hắn đáng sợ tới vậy, nếu sau này nàng muốn bỏ trốn thì nhất định phải lên kế hoạch thật kỹ lưỡng, nếu bị bắt lại thì sao có thể đỡ nổi một chưởng của hắn?



 "Đi thôi!" Eo lại bị siết chặt, nàng được ôm đi về phía trước.



 Cỏ bên này rất rậm rạp, mọc cũng rất cao, đã tới bắp đùi Lâu Thất. Xa hơn một chút, là hoa tươi khoe sắc giống như một tấm thảm gấm, không khí ngập tràn hương hoa, mùi hương rất thơm khiến người ta si mê.



 Ưng và thị vệ vẫn mải miết cúi đầu tìm Mê Hồn hoa, Lâu Thất thì nhìn ngó xung quanh, lông mày nhíu chặt.



 "Có điều gì không ổn sao?" Trầm Sát nhìn nàng.



 Lâu Thất ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi lên tiếng: "Ngươi có phát hiện ra một điều rất kì lạ không, nơi này có nhiều hoa như vậy, thơm như vậy nhưng lại không hề có một con ong, con bướm nào!"



 Trầm Sát mặt biến sắc, lập tức thét lên: "Nín thở."



 Ưng và thị vệ lập tức nín thở nhưng thị vệ công lực hơi kém bất ngờ cảm thấy mặt mày xây xẩm, người lảo đảo.



 "Khí độc... thật lợi hại!"



 Ưng lập tức lấy ra một viên thuốc, nhanh chóng nhét vào miệng hắn, sau đó mình cũng nuốt ngay một viên.



 Lâu Thất biết đó là giải độc hoàn, nhưng cảm thấy rất rầu rĩ: "Ta nói này, Ưng đại nhân, chủ tử nhà ngươi không cần uống thuốc sao?" Tên Ưng thối này không phải luôn con chủ tử là trời sao?
 "Hoa độc lại càng bình thường, trong muôn vàn loài hoa, hoa độc chính là loại hạ phẩm."



 Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cách lý giải như vậy! Nhưng hắn không thể không thừa nhận, nàng nói rất có lý, một bông hoa đặc biệt như thế không thể nào mọc trong một rừng hoa bao la được.



 "Vậy ngươi cho rằng, Mê Hồn hoa sẽ mọc trong rừng sao?"



 Lâu Thất đang định trả lời thì Ưng và thị vệ bay tới, sắc mặt Ưng vô cùng khó coi, nói: "Chủ tử, trong rừng hoa có hơn hai mươi bộ hài cốt, là thị vệ của chúng ta."



 Thị vệ trước đây phái đi có một nhóm tìm Mê Hồn Hoa ở trong rừng hoa kia, bị trúng độc khi nào không hay và đều gục ngã tại đó. Mặc dù họ có mang theo giải độc hoàn nhưng không có ai ngờ rằng mùi hương hoa thơm kia chính là khí độc chí mạng, đợi tới khi phát hiện ra thì đã quá muộn.



 "Xem ra rừng hoa đó tà ác hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, còn phân giải thi thể làm thành phân bón cho chúng nữa." Lâu Thất nói.



 Ưng ngẩng đầu nhìn nàng.



 Là nàng ta đã cứu mạng họ, nếu như không có nàng nhắc nhở kịp thời, hắn và thị vệ còn sống sót cũng sẽ trúng chiêu. "Giải độc đan của ngươi là mua sao?" Ưng vẫn rất hứng thú với việc này, phải biết rằng khí độc của rừng hoa này tới hắn cũng không kháng cự được, điều đó chứng tỏ đây là đây loại kịch độc cực mạnh, thuốc có thể giải được chất độc này nhất định không tầm thường, nàng ta lấy ở đâu ra?



 Lâu Thất trợn ngược mắt: "Liên quan gì tới ngươi? Ta không trộm cũng chả cướp, đồ trên người ta đều phải báo cáo với ngươi hết sao?"



 "Lấy một viên ta xem nào." Ưng đưa tay ra.



 "Hết rồi, chỉ có một viên." Lâu Thất chớp mắt, vẻ mặt vô cùng vô tội.



 Ưng trong lòng bực bội, không biết tại sao nhìn cô ta lại thấy ngứa mắt.