Đế Vương Sủng Ái

Chương 101 :

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Vai cô ta bị hắn giữ chặt như vậy, nửa người lập tức mất hết sức lực, điều này khiến cô ta vô cùng sợ hãi, lập tức muốn tìm kiếm sự bảo vệ của Đông Thời Văn.



"Nhị điện hạ cứu ta!"



Đông Thời Văn cũng nắm chặt lấy tay trái của cô ta, ánh mắt hằn học nhìn Nguyệt đang giữ vai trái của cô ta: "Ngươi là ai mà dám giành người với bổn hoàng tử?"



"Ta khuyên ngươi tốt hơn hết hãy buông tay ra." Nguyệt vẫn mỉm cười, hơi dùng lực, suýt chút nữa thì kéo được Thẩm Mộng Quân, Đông Thời Văn cũng giật mạnh, kéo chặt một cánh tay của cô ta.



Thẩm Mộng Quân bị hai người kéo hai bên, nhất thời không thể cử động.



Đúng lúc này, hàn quang lóe lên, một luồng sát khí lạnh thấu xương đánh tới.



Cảnh Dao kêu lên thất thanh.



Máu bắn tung tóe.



Lực kéo trong tay Đông Thời Văn cũng biến mất, hắn mất đà lùi lại sau mấy bước lới mới có thể đứng vững, lúc này mới phát hiện ra trong tay mình vẫn còn giữ chặt cánh tay của Thẩm Mộng Quân nhưng người của cô ta, người của cô ta...



Hắn trợn tròn mắt, kinh hãi quay đầu lại nhìn! Nguyệt vệ giữ Thẩm Mộng Quân đã trở về bên cạnh họ, đầu Thẩm Mộng Quân cũng gục xuống, toàn thân là máu, cô ta đã ngất lịm đi.



Trầm Sát!



Là Trầm Sát!



Đông Thời Văn kinh hãi nhìn Trầm Sát đang đưa kiếm trong tay cho thị vệ ở bên cạnh.



Chém một kiếm! Nhưng trên kiếm không hề có máu, chém đứt cả cánh tay của Thẩm Mộng Quân sao có lại không hề có máu? Lúc này giọng nói của Đông Thời Ngọc cũng vang lên khe khẽ bên tai hắn: "Kiếm khí."



Kiếm khí, một kiếm vung ra, kiếm khí giống như đao, cách xa như vậy mà kiếm khí của hắn có thể chém đứt một cánh tay của Thẩm Mộng Quân.



Đông Thời Văn kinh hãi bừng tỉnh, lập tức vứt cánh tay trong tay đi. Cánh tay đó vừa hay bay trúng vào lòng Cảnh Dao đang sợ hãi toàn thân mềm nhũn, cô ta liền đón lấy, sững sờ cúi đầu nhìn: "A?"
Mười tám thị vệ dưới sự thống lĩnh của hắn, giống như một lưỡi đao, xông vào Bách Nhân Sát Trận.



Đông Thời Văn đứng ở phía xa, sắc mặt lạnh lùng: "Ta phải xem xem, Trầm Sát dẫn theo mấy người như vậy làm thế nào để diệt Bách Nhân Sát Trận của ta."



Đông Thời Ngọc cũng bình tĩnh quan sát, không trả lời hắn.



Cảnh Dao đã tỉnh lại, vừa mới ngất xỉu, cô ta bị Đông Thời Ngọc đỡ một tay, bây giờ vừa mới tỉnh dậy lại nhìn thấy Trầm Sát sát khí lạnh lùng trong Bách Nhân Sát Trận.



"Sư tỷ của ta đâu?" Vừa nhìn thấy hắn, cô ta lại nhớ tới Thẩm Mộng Quân.



"Cảnh cô nương... ta cho người đưa cô nương về Bích Tiên Sơn nhé." Thẩm Mộng Quân chắc đã tàn phế rồi, nhưng vị này là cháu ngoại của môn chủ Bích Tiên Môn, vẫn phải bảo vệ tính mạng cho cô ta.



"Sư tỷ của ta, tỷ ấy..."



"Chắc Thẩm cô nương đã lành ít giữ nhiều rồi, Cảnh cô nương, cô nương hãy về Bích Tiên Sơn trước đi, việc của Thẩm cô nương vẫn nên sớm nói rõ với Mộng Bích Tiên Tử." Đông Thời Ngọc đưa tay ra hiệu, có hai ám vệ lập tức xuất hiện.



"Đưa Cảnh cô nương về Bích Tiên Sơn." Đông Thời Ngọc nói khẽ: "Nhất định phải bảo vệ cô nương ấy."



"Tuân lệnh!"



"Ta, thái tử điện hạ, ta..."



"Cả cô nương nếu như thực sự yêu mến thì cũng phải được sự đồng ý của Mộng Bích tiên tử mới được."



Ánh mắt Cảnh Dao phát sát: "Đa tạ thái tử điện hạ, Cảnh Dao hiểu rồi."



Nói xong cô lại lại lưu luyến nhìn Trầm Sát, sau đó mới chịu quay người đi theo hai ám vệ, cũng không quan tâm tới sự sống chết của Thẩm Mộng Quân.



Ánh mắt Lâu Thất nhìn qua, khóe miệng nở nụ cười không mấy rõ rệt, nhưng nàng cũng mặc kệ, sau đó lại nhìn về phía Trầm Sát, Trầm Sát một lẫn ra tay lại có một người ngã xuống, và chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Bách Nhân Sát Trận đã ngã xuống hơn hai mươi người.