Đế Vương Sủng Ái

Chương 102 :

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Sát trận, điều quan trọng nhất là sát khí, là khí thế, chủ đích giết người do sát khí và khí thế hùng mạnh ngưng tụ tạo thành sẽ khiến lòng người khiếp đảm, vì khiếp đảm nên không thể chống trả, lúc này tâm lý sẽ có áp lực. Trong tình hình đó, năng lực phán đoán của đối phương sẽ bị ảnh hưởng, vốn dĩ có tám phần thẳng thì cũng sẽ biến thành không quá năm phần.



Đây chính là ưu thế và mục đích của trận pháp đông người.



Nhưng bây giờ trăm người này gặp phải Trầm Sát lại bị khiếp đảm trước.



Không biết có phải vì họ đã nghe quá nhiều lời đồn đại về Trầm Sát hay không. Nghe nói, những lời đồn đại về Trầm Sát ở Đông Thanh là đáng sợ nhất, Đông Thanh tự tâng bốc là đất nước của lễ nghi, lại có Ngọc thái tử làm gương, vì thế ôn hòa, nho nhã chính là khí chất của cả nước. Trầm Sát đối với họ chính là một loại người hoàn toàn khác.



Trên người hắn hoàn toàn không có chút nào có thể dùng từ nho nhã, ôn hòa, thủ lễ tiết để hình dung, nghe nói, hắn một tay có thể đánh một đại hán thân cao mét tám nặng gần trăm cân thành một đống thịt vụn; nghe nói, năm xưa khi hắn xông vào Phá Vực thành, một mình một đao chém chết hàng trăm phụ nữ và trẻ nhỏ; nghe nói, thành chủ Phá Vực trước đây dẫn theo người nhà quỳ trước hắn xin tha mạng nhưng hắn vẫn một đạo chém đầu toàn bộ bọn họ.



Nghe nói, Trầm Sát là người mà tới diêm vương cũng không dám bắt.



Có nhiều lời đồn đại vậy đó.



"Vậy thì, ở Đông Thanh, chủ tử há chẳng phải ác danh nổi như cồn sao?" Lâu Thất nghe Nguyệt nói xong liền ngạc nhiên nhướng mày.



"Không sai, còn nói rằng ở nhà có trẻ con không nghe lời có thể nói với nó, Phá Vực Đế Quân tới rồi, đứa bé đó sẽ không dám khóc ăn vạ nữa."



"Ha ha..."



Vì thế những thị vệ Đông Thành trẻ tuổi này khiếp đảm trước, sát trận do những người như vậy bày trận lấy đâu ra sát khí, họ đều trở thành tôm bấy mới là sự thật.



"Giết, giết hết cho ta! Ai dám rút lui!" Đông Thời Văn lo lắng, sợ hãi, nhảy lên gào thét.



"Hoàng đệ, hãy bảo họ lui xuống, ta sẽ thương lượng với Trầm Sát, ngươi đừng làm những việc hi sinh vô ích nữa." Đông Thời Ngọc lắc đầu thở dài.



Lúc này Lâu Thất cũng lớn tiếng nói: "Chủ tử, ta muốn nện Đông Thời Văn!"



Câu nói này suýt chút nữa làm Đông Thời Văn hộc máu. Nhưng lúc này, sát khí ập tới, trước mắt xuất hiện hàn quang, hắn trong lòng khiếp sợ, nhưng phản ứng vẫn rất nhanh, vội vàng lùi ra mười mấy bước mới dừng lại, toàn thân đã vã mồ hôi lạnh.



Đông Thời Ngọc cầm kiếm chặn Trầm Sát lại: "Đế Quân có thể nể mặt Thời Ngọc được không?"
"Đi thay xiêm y."



Xiêm y trên người nàng nên thay lâu rồi.



Lâu Thất lập tức lảo đảo trong gió. Thay xiêm y có cần chạy xa tới vậy không? Quay đầu lại không còn thấy bóng dáng Nguyệt và mọi người đâu nữa.



"Bên này chắc có nước." Trầm Sát nói đơn giản một câu.



Có nước? Lâu Thật thực sự cũng vui mừng bất ngờ, trước đây trong động băng chỉ có hồ băng, nhưng vì có hai băng thú không rõ tên, nàng phải phòng bị, không hề muốn xuống nước. Nơi này tuy lạnh nhưng ba ngày bị truy sát, giao chiến nhiều trận như vậy, nàng cũng đã nhiều lần đổ mồ hôi, bây giờ trên người bốc mùi, có thể tắm gội đương nhiên là tốt nhất.



"Đúng là có nước, ở bên kia."



Phía trước có nham thạch chồi lên, giống như những con dã thú ấn nấp trong màn đêm. Đi qua đám nham thạch họ nhìn thấy một dòng sông băng nhỏ. Đó đúng là một dòng sông băng, được gọi là sông thì cũng không quá nhỏ. Trăng đêm nay rất đẹp, dòng sông băng đó giống như một dải lụa uốn lượn trên Băng Nguyên tuyết trắng, không nhìn thấy đầu cuối.



"Woa, đẹp quá!" Lâu Thất vỗ cánh tay hắn bảo hắn đặt mình xuống. Hai chân vừa chạm đất nàng liền lập tức chạy tới bên sông băng, chạy tới một nửa nàng đột ngột dừng lại, quay người lại, "Trầm Sát."



Nàng gọi tên hắn.



"Ừ."



Hắn đáp.



"Trầm Sát, ta nói cho chàng một việc!" Lâu Thất mỉm cười rạng rỡ: "Việc tốt!"



"Việc gì?"



"Ta lấy được Băng Bích Hổ rồi."



Nàng vẫn đợi hắn hỏi, nhưng hắn không hỏi, vừa rồi nàng mới đột nhiên nghĩ ra, hắn chắc tưởng rằng nàng không lấy được, sợ hỏi nàng sẽ cảm thấy mình vô dụng, vì thế mới không hỏi chăng?