Đế Vương Sủng Ái

Chương 104 :

Ngày đăng: 14:13 19/04/20


Nhưng loài vật này thật sự có quá nhiều, hàng ngàn hàng vạn con, còn không sợ chết. Hơn nữa, Lâu Thất phát hiện ra, những con vật này cho dù bị chém đứt thì phần đầu vẫn còn hoạt động, tiếp tục tấn công về phía bọn họ.



Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, hơn nữa bọn họ không biết những con vật này là động vật hoang dã ở Băng Nguyên hay là có người điều khiển, nếu như có người điều khiển, thì liệu có phải người đó muốn đợi Trầm Sát tiêu hao hết nội lực, sau đó mới tung ra sát chiêu lớn hơn không?



Lâu Thất nằm trên lưng hắn, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Nàng không biết những thứ này sợ cái gì, hay là trên người bọn họ có thứ gì hấp dẫn chúng?



Thứ gì chứ?



Trên người Trầm Sát trước giờ chỉ có kiếm, trước đây thì có Phá Sát, nhưng hiện giờ Phá Sát đã đưa cho nàng dùng, trên người hắn cũng chỉ có con Băng Bích Hổ mà vừa nãy nàng đưa cho hắn mà thôi.



Lâu Thất nghĩ tới đây, lập tức đưa tay dò quanh ngực hắn, lấy ra một cái bình nhỏ, duỗi tay ra, lắc một cái.



Những thứ đó cũng không vì thế mà ngừng hoạt động.



Lâu Thất thu tay lại, lúc này nàng đột nhiên nghĩ đến bản thân mình. Vậy thì chỉ có thể là quả cầu nước nhỏ nàng lấy được thì trong người Tiểu Băng Cầu kia mà thôi.



Nàng nhớ, vật đó có một mùi rất đặc biệt, nhưng lúc ấy nàng không để ý, bây giờ mới nhớ ra. Nàng lập tức lấy vật đó ra, lắc nhẹ. Những con giun màu đỏ kia đột nhiên ngừng hoạt động, toàn bộ đều dừng lại, giống như cả thế giới lúc này đều bị dừng hình vậy.



"Đây là thứ gì vậy?"



Trầm Sát phát hiện điểm này, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn nàng.



Quả cầu nước kia bị nàng bỏ vào trong một bình nhỏ khác, mặc dù đã nắp chặt nhưng vừa lấy ra thì Trầm Sát cũng có thể ngửi thấy mùi hương kì lạ. Mùi hương này rất khó hình dung, nhưng không phải mùi gì khó ngửi...



"Ta lấy được trong động băng, cũng không biết là thứ gì, chỉ vì cảm thấy đặc biệt nên lấy mà thôi. Bây giờ xem ra, chính là vật này hấp dẫn đám sâu kia tới." Nàng tiếp tục lắc tay, quả cầu nước bên trong lăn qua lăn lại, Lâu Thất phát hiện mùi của nó càng nồng hơn, mà đám sâu kia cũng không giống như bị áp chế dẫn đến bất động, mà bọn chúng đem đến cho Lâu Thất một cảm giác rất quỷ dị, giống như bọn chúng đang say mê vậy, bị mùi hương này hấp dẫn đến mức say mê...



Nàng nhớ ra Tiểu Băng Thú kia có năng lực tạo ra ảo giác, sau đó nàng đã từng dùng móng của nó để làm vũ khí, khi nàng đâm người đầu tiên, nàng phát hiện người đó sẽ mất đi thần trí, giống như lần trước nàng giải quyết hai người đàn ông kia vậy. Vật này còn là thứ nàng lấy được bên trong cơ thể Tiểu Băng Thú, có phải nó sẽ còn mạnh hơn móng vuốt không?



Nàng nhanh chóng mở nắp ra, tiếp tục lắc bình, mùi hương đó càng lúc càng nồng, những con giun kia cũng nằm rạp trên băng, thân thể chưa hoàn toàn bị đông cứng, bởi vì nhìn kĩ nàng vẫn thấy chúng hơi giãy dụa.
Vật này không thể mang ra khỏi Băng Nguyên, hơn nữa không ăn ngay chỉ sợ đêm dài lắm mộng lại xảy ra chuyện gì đó, cho nên phải nhanh chóng ăn hết. Dựa theo biện pháp của thần y, chân mày Trầm Sát không nhíu chút nào, ăn sạch con Băng Bích Hổ kia. Thật ra sau khi xử lý xong thì con Băng Bích Hổ chỉ còn lại hai miếng thịt nhỏ màu trắng bạc, hoàn toàn không nhìn ra nó vốn là Băng Bích Hổ.



Sau khi ăn xong, Lâu Thất hỏi: "Có cảm giác gì không?"



Trầm Sát lắc đầu một cái, Lâu Thất lập tức bĩu môi, vất vả lắm mới lấy được đồ, vậy mà ăn vào lại không cảm thấy chút khác biệt nào.



Nguyệt cười lên, lúc này bọn họ mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, mục đích tới Băng Nguyên lần này coi như đã đạt tới rồi. Nhưng vẫn còn một thứ khác, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu.



"Đáng tiếc, Thạch Túy Ngàn Năm bị Thẩm Mộng Quân lấy đi rồi, bây giờ còn rơi vào tay người Đông Thanh nữa."



"Phì..."



Lâu Thất không nhịn được phì cười.



Trầm Sát cũng phát hiện ra có vấn đề, lập tức nhìn nàng.



"Thạch Túy Ngàn Năm kia là giả?" Trầm Sát hỏi.



Lâu Thất kinh ngạc: "Sao chàng đoán được?"



"Thật sự là giả sao?" Nguyệt kêu lên.



Trầm Sát nhìn nàng: "Nhìn dáng vẻ của nàng thì biết, nếu là thật, dựa vào tính cách của nàng, sao có thể nguyện ý nhường cho người khác chứ?" Dựa vào tính cách của nàng thì nhất định sẽ cướp, không giành được thì sẽ phá hủy, tuyệt đối không thể nào để cho người khác lấy được.



Lâu Thất toát mồ hôi, mới quen nhau chưa lâu mà Trầm Sát lại hiểu rõ nàng như vậy, là tốt hay xấu đây...



Nhưng hắn nói cũng không sai, nếu như Thạch Túy ngàn năm kia là thật, nàng sẽ không bao giờ nhường cho Thẩm Mộng Quân. Lúc ấy nàng nhìn thấy đã cảm giác không đúng lắm, sau đó lừa Thẩm Mộng Quân đến gần để nàng liếc mắt nhìn thử, kết quả đúng như dự đoán của nàng, đó không phải là Thạch Túy Ngàn Năm, mà chỉ là một đồ vật tương tự Thạch Túy Ngàn Năm mà thôi. Hai thứ này dù hình dạng giống nhau, nhưng hiệu quả thì cách xa nhau một trời một vực.