Đế Vương Sủng Ái
Chương 105 :
Ngày đăng: 14:13 19/04/20
"Đó là cái gì?" Nguyệt tò mò hỏi: "Nếu như là giả thì chẳng lẽ Thẩm Mộng Quân lại không nhận ra sao?"
Lâu Thất nói: "Có ai tận mắt nhìn thấy Thạch Túy Ngàn Năm chưa? Ta cũng chưa từng thấy. Nhưng không phải trong lời đồn đều nói là nhũ màu trắng, xung quanh có sương mù bao phủ sao? Nếu như ngươi muốn, bây giờ ta cũng có thể điều chế ra được."
"Điều chế ra?" Nguyệt nghe được ý trong lời của nàng, không nhịn được, giật mình nói: "Ý ngươi là Thạch Túy kia là được điều chế ra sao?"
"Ta không phải nói Thạch Túy Ngàn Năm được điều chế ra, mà là thứ Thẩm Mộng Quân lấy đi chính là thứ được điều chế ra." Lâu Thất nói: "Trên thực tế, vật đó cũng được coi là một loại độc, sau khi uống sẽ khiến người ta hưng phấn, khí lực lớn hơn, cảm giác đau được giảm bớt, nhưng dược tính của nó có tính bay hơi, bay hơi xong thì sẽ khôi phục lại, chỉ là rất tổn hại sức khỏe."
Khi nàng nói chuyện sẽ kèm thêm một vài từ mà bọn họ chưa từng nghe bao giờ, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì bọn họ cảm thấy từ này dùng rất hay, giống như "tính bay hơi" gì đó, dựa vào chỉ số thông minh của bọn họ mà cũng nghe hiểu.
Trầm Sát im lặng lúc lâu, sau đó nói: "Có người cố ý tạo ra Thạch Túy Ngàn Năm?"
"Đúng vậy!" Lâu Thất gật đầu một cái nói: "Ta đoán chuyện này là một âm mưu. Điều chế ra Thạch Túy giả, khi có người lấy được thì tất cả sự chú ý sẽ tập trung trên thân người kia, tưởng rằng Thạch Túy Ngàn Năm đã bị lấy đi, như vậy thì sẽ không có ai đến băng động nữa, không tìm được Thạch Túy thật sự. Người lập mưu kia nhất định là đang tranh thủ thời gian này để tìm băng động."
Người này cũng thật thông minh, đây là kế điệu hổ ly sơn, nhưng có mấy trăm con hổ như vậy mà hắn cũng dám đùa giỡn, lá gan không nhỏ. Nhưng người này đã gián tiếp đắc tội nàng, chính vì mưu kế của hắn mà nàng mới bị Thẩm Mộng Quân gài bẫy, cho nên, vào lúc này, Lâu Thất quyết tâm phải lấy được Thạch Túy Ngàn Năm kia. Giống như Trầm Sát nói, dựa vào tính cách của nàng, thứ mình không có được thì phải hủy đi, tuyệt đối sẽ không để cho nó rơi vào tay của người đã đắc tội nàng.
Nàng chính là một người vừa hẹp hòi vừa thù dai như vậy!
"Cũng có thể nói, trong ba ngày ngươi bị đuổi giết thì có người đang lặng lẽ tìm Thạch Túy Ngàn Năm thật sự sao? Ngươi cũng coi như là con mồi dẫn những người khác đi cho hắn?" Nguyệt nhíu mày, không tự chủ được, nhìn Trầm Sát một cái, quả nhiên thấy khí tức trên người chủ tử bọn họ sắp sánh ngang với khí lạnh ở Băng Nguyên rồi.
Người kia, bất kể là ai, nhưng tóm lại là đã đắc tội hai người này rồi thì hãy tự cầu nhiều phúc...
Nhưng nếu như gặp phải hắn thì cũng nên chuẩn bị tinh thần rơi đầu đi!
Lâu Thất cười lên: "Còn có một việc nữa, Thạch Túy Ngàn Năm đã không còn trên người của Thẩm Mộng Quân nữa rồi."
Nguyệt nói: "Đúng vậy, chỗ này thuộc Đông Thanh, hai người Ngọc thái tử và Đông Thời Văn làm thế nào cũng không thể để vật kia lọt ra ngoài." Đây chính là lí do mà trước kia hắn bắt được Thẩm Mộng Quân lại không động tay với nàng ta, không định lấy Thạch Túy Ngàn Năm. Bởi vì hắn muốn cho hai huynh đệ kia đi trước, tranh đấu một trận, nhưng hắn không ngờ Thạch Túy Ngàn Năm đó lại là giả.
"Không phải!" Lâu Thất nói: "Bọn họ chính là bị nhạn mổ vào mắt, các ngươi cũng vậy, nói thử xem, Cảnh Dao sao rồi?"
"Cảnh Dao đúng là một nữ nhân không có não!" Nguyệt có chút xem thường. Thực ra, bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp được Cảnh Dao ở núi Bích Tiên, nhưng nhìn dáng vẻ si mê mất trí của nàng ta, vừa nhìn thì đã không còn chút hứng thú nào nữa rồi.
"Ha ha! Ai ăn ai còn chưa biết được!"
Ngày hôm qua, chỗ thịt dê nàng mang về đã phân hết cho đám thị vệ, hôm nay nàng ăn bánh mì ngâm tuyết cả ngày, nàng đang rất thèm thịt đây! Chó sói tới rất đúng lúc, có thể giúp nàng giải tỏa cơn thèm.
Mọi người đồng thời im lặng.
Lâu Thất cây ngay không sợ chết đứng: "Các ngươi không thể hiểu được đâu, ăn là một trong những nhu cầu hàng đầu của con người mà."
"Ta nhắc nhở ngươi, Lâu Thất, nếu chó sói chỉ có khoảng mười con thì chúng ta có thể ăn chúng, nhưng nếu như hơn trăm thì ngươi chạy còn không kịp nữa, để ta xem lúc đó ngươi ăn thế nào!" Nguyệt vệ nói.
Hắn vừa dứt lời, trên núi có tuyết rơi xuống, ngay sau đó, âm thanh chó sói vang lên ngay gần bọn họ.
"Hú!"
Lâu Thất nghe tiếng hú này, sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn Nguyệt vệ nói: "Nguyệt vệ đại nhân, ngươi đúng là miệng quạ đen!"
Vừa nói, nàng vừa quay đầu hô lên với đám thị vệ: "Chuẩn bị lửa!"
"Mau, đốt lửa lên!"
Đỉnh đầu có một bóng đen nhào xuống, Trầm Sát ngẩng lên, bắt gặp mội đôi mắt màu xanh, móng vuốt sắc nhọn, hướng thẳng về đỉnh đầu hắn.
"Chủ tử!"
Lâu Thất vừa định bảo hắn tránh ra thì thấy hắn không thèm né tránh, thân thể xông lên, đón đầu con chó sói kia.
"Này..."
"Năm đó chủ tử đã từng một mình giết chết mười tám con chó sói." Nguyệt nói với nàng.