Đế Vương Sủng Ái
Chương 119 :
Ngày đăng: 14:13 19/04/20
Lâu Thất nhìn việc xảy ra ngoài ý muốn của của mình, nàng không hiểu như vậy là có ý gì nhưng ánh mắt cuối cùng của nàng sau khi nhìn thấy biểu cảm vui sướng trên nỗi đau của người khác của tiểu sư đệ dường như nàng cũng đã ngộ ra được đôi chút, tóm lại là, nhất định nàng đã phạm phải điều cấm kỵ gì đó của nhị tỷ Vân Diệu hoặc giả là mối thù hận.
"Trông xinh đẹp lắm mà." Một câu nói lạnh nhạt của Vân Diệu cũng đủ để khiến Lâu Thất hoàn toàn hiểu ra, dám có ngoại hình xinh đẹp là trở ngại cho cô ta sao?
Nàng đứng thẳng lưng ngẩng cao đầu, biểu cảm vô cùng không biết liêm sỉ đáp lại cô ta: "Cám ơn ngươi đã quá khen, ta đây đẹp từ lúc đẻ ra cho tới giờ, ta cảm thấy cũng bất lực lắm chứ."
"Phụt!"
Lục sư huynh cười phì ra một tiếng, rồi hắn lại nhìn sang sắc mặt của nhị tỷ ngay tức tắc trở nên tối sầm lại liền vội vã im bặt. Nhưng câu nói đó của Lâu Thất cùng biểu cảm huyênh hoang đó của nàng đúng là gợi đòn mà.
Vân Diệu lạnh nhạt hừ một tiếng, chẳng thèm quan tâm tới nàng nữa, cô ta quay sang hỏi tam sư huynh: "Tam sư huynh, ả này từ đâu tới vậy? Huynh đưa đến chỗ muội làm gì?"
"Ta nhìn thấy cô ta ở bên ngoài rừng, tiểu sư muội nghi ngờ cô ta ăn thịt Tiểu Thái, muội ấy nói là phải bắt cô ta lại."
"Dám ăn mất Tiểu Thái của tiểu sư muội sao? Cái gan chó này to thật đấy..."
"Mõm chó quả đúng là không phun ra được ngà voi, người thì làm gì có gan chó." Lâu Thất lại đáp lại một tiếng, lần này tiểu sư đệ không nhịn được muốn cười.
"Nếu đã là kẻ tội đồ thì đừng có cố mà khua môi múa mép nữa." Vân Diệu liếc sang sư muội một cái: "Vậy tiểu sư muội thấy sao?"
"Tiểu sư muội đi hỏi nhị sư thúc xem có thể mượn ổ côn trùng của người hay không."
Vân Diệu vừa nghe xong ánh mắt ngay lập tức phát sáng: "Ổ côn trùng, ổ côn trùng được lắm! Nghe nói ổ côn trùng của nhị sư thúc lâu lắm không thấy người sống xuống đó rồi, người nhất định sẽ đồng ý, mau đưa cô ta tới Thuỷ Vụ Phong!"
Trên đỉnh núi đến tiếng kêu của côn trùng cũng không nghe thấy, hoàn toàn chỉ có tiếng gió rít lên. Lâu Thất thử ngồi khoanh chân xuống, nhắm mắt lại, tai cố nghe thật tỉ mỉ, nàng thử xem liệu có thể nghe được thấy hơi thở của con người không, nhưng kết quả vẫn là không. Ắt hẳn cái động bí mật đó chắc sẽ nằm ở phần rất sâu trong lòng núi, vì vậy mà bị ngăn cách hoàn toàn mọi tiếng động. Nếu như vậy thì nàng chỉ đành tìm lối vào mà thôi.
Thế nhưng Lâu Thất tìm gần hai canh giờ nhưng vẫn không có một manh mối gì.
Con gà lúc trước mà nàng ăn cũng tiêu hoá gần hết rồi, có điều may mà khi nàng tìm cổng động vẫn luôn vận động nên người đổ mồ hôi, vì vậy mà tuy buổi chiều bị ngâm dưới sông cả buổi nhưng cũng không bị cảm lạnh.
Trên đỉnh núi này không có cây quả dại gì, cũng chẳng có động vật, nàng muốn tìm cái ăn cũng chẳng có. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy nàng cũng cảm thấy không cam lòng, nếu đã đến được nơi này mà tay không ra về thì chẳng phải là phong cách của nàng.
May mà trăng lên cao tít nên ánh trăng lại càng sáng rõ, chiếu rọi xuống mọi thứ ở trên đỉnh núi trở nên rõ mồn một. Bầu trời ở thế giới này trong sạch hơn hiện đại nhiều, bầu khí quyển và bầu không khí đều vô cùng sạch sẽ, đến ngay cả ánh trăng cũng sáng vành vạnh, sáng hơn thế giới hiện đại nhiều lắm! Chả trách mà mấy thi nhân cổ đại có thể làm ra những bài thơ có liên quan đến sắc trăng, đêm trăng hay đến như vậy, nếu như với cái sắc trăng ở thời hiện đại thì thật khó để người ta có hứng mà làm thơ.
Nàng quyết định sẽ nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ tìm tiếp, bởi đã quá mệt nên nàng còn chẳng thiết tìm một chỗ mà nghỉ, nàng ngồi phịch xuống ngay tại chỗ, cánh tay nàng đụng phải một khóm hoa rất kỳ lạ, trên cành hoa đó nở những bông hoa màu hồng cực kỳ to, thế nhưng ở dưới cánh hoa lại kết thành từng viên một tựa như trái anh đào nhỏ vậy, màu đỏ mọng, lớp biểu bì trong suốt, trông vô cùng mọng nước.
Lâu Thất không kiềm được ghé sát qua đó, nàng ngửi được mùi hương ngọt ngào thơm mát của hoa quả.
Nàng không nén được sự hứng khởi, lẽ nào cái này ăn được sao?
Nàng hái một trái, cảm giác loại quả này rất nhiều thịt, ở đây cả một khóm to đùng cơ mà, vài quả không đủ thì có thể ăn cả nắm to, một nắm to mà vẫn không đủ thì diệt sạch tất cả!
Dù sao thì nàng cũng chẳng sợ độc, chỉ cần thứ này có thể lấp đầy cái dạ dày của nàng là được.
Một Lâu Thất chẳng e ngại trước tất cả các loại độc vốn dĩ chẳng thèm nghĩ đến độc tính của nó, nàng nhét thẳng loại quả đó vào trong mồm cắn một cái, nước quả phun ra tràn trề, lấp đầy cả cổ họng của nàng, không ngờ nó lại ngọt thanh đến như vậy!
Lần đầu tiên Lâu Thất cảm thấy những cái khổ sở lúc trước phải chịu là đáng lắm, nó khiến nàng lúc này chẳng sợ bất cứ loại độc nào!