Đế Vương Sủng Ái
Chương 120 :
Ngày đăng: 14:13 19/04/20
Mà cái loại quả này thịt ngập ngụa, cảm giác ăn vào giống như quả anh đào vậy. Bụng nàng còn đang đói sao mà có thể ngừng lại được chứ, nàng hái luôn cả chùm to chén sạch trong một nốt nhạc.
Cái thứ này quả thật là giống hoa quả, nó cũng có thể lấp đầy cái dạ dày, đã vậy còn giải khát. Lâu Thất nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, khi nàng đang chuẩn bị đi tìm cái hang bí mật kia thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng hát khẽ văng vẳng lúc ẩn lúc hiện bên tai. Bởi nó thực sự quá khẽ quá xa quá mơ hồ nên nàng chỉ có thể nghe ra được một câu trong đó, "hà nhân thức anh hùng... vi lưu huyết nhiễm mặc hương khốc loạn chủng..."
Ngay lập tức nàng nằm bò trên đất, ghé sát tai nghe xuống lòng đất, cố gắng nghe tỉ mỉ từng chữ một. Nhưng bài hát đó lại chẳng cất lên nữa, đúng vào lúc nàng đang định ngồi dậy thì bỗng nghe thấy một âm thành vô cùng rõ ràng truyền từ một nơi xa xăm vọng tới tai nàng.
"Kẻ nào tới đây?"
Lâu Thất lập tức cảm thấy bất ngờ, lẽ nào lời này là đang nói với nàng sao?
Nàng tức khắc bật dậy, tiếng nói đó lại mênh mang than lên: "Bao nhiêu năm nay chẳng có một bóng người nào đặt chân tới đây, là một tiểu cô nương sao?" Âm thanh đó lại bắt đầu cất lên tựa như đang trò chuyện bên tai nàng, nàng nghe rõ mồn một. Nàng cũng có thể nghe ra được rằng giọng nói này kèm theo cả tiếng vọng khe khẽ, có lẽ nó được phát ra từ một cái động rộng rãi nào đó cách nàng một khoảng cách khá xa.
"Người có phải là Khổng Tu tiền bối không?" Lâu Thất lên tiếng hỏi.
"Ta chính là Khổng Tu." Nam nhân đó dường như cảm thấy hơi ngỡ ngàng, người đó ngập ngừng lại một lúc rồi nói: "Sao tiểu cô nương ngươi lại biết được tên của ta?"
"Vị trí cụ thể của tiền bối hiện nay đang ở đâu? Ta có thể tới đó không?"
"Ừm, tiểu cô nương chỉ cần đi một vòng theo bát quái là có thể nhìn thấy lối vào."
Lâu Thất bỗng chốc sững lại, nàng hoàn toàn không nhìn ra nơi này lại có cả một trận pháp! Xem ra người bố trận vô cùng lợi hại, thậm chí còn có thể nói rằng trình độ về phương diện trận pháp của người đó còn cao hơn cả lão đạo sĩ thối kia một bậc. Nhưng sau khi nàng được Khổng Tu chỉ điểm thì mọi chuyện trở nên vô cùng dễ dàng, nàng đi một vòng xong cảnh tượng trước mắt đột ngột thay đổi, một cửa động được xây bằng đá xuất hiện trước mắt.
Mà ngay tại cổng động này mọc lên một loại hoa chính là có loại quả mà lúc trước nàng đã ăn, một khóm hoa rất to, nó tựa như một tấm thảm màu hồng vậy. Lâu Thất chẳng hề do dự mà bước thẳng vào bên trong.
Sơn động gập ghềnh trùng trùng, lúc tiến lúc lùi, động sâu khó mà lường nổi. Lâu Thất càng đi vào trong lại càng cảm thấy bất ngờ, khoảng cách xa xôi nhường này mà Khổng Tu vẫn có thể xác định chuẩn xác được vị trí của nàng và truyền giọng tới tai nàng, điều thấy thấy rõ được rằng nội lực của vị tiền bối này vô cùng thâm hậu, dẫu rằng nàng lúc trước đã uống vào Thạch Tuỷ nghìn năm cũng khó mà so sánh được với ông ta.
"Mười ba năm, mười ba năm tròn trĩnh." Khổng Tu đột nhiên nhắm nghiền mắt lại, hai hàng lệ từ khoé mắt ông chảy ra, rơi xuống.
Mười ba năm! Không ngờ thời gian còn lâu hơn cả nàng dự liệu.
Bị giam giữ như vậy suốt mười ba năm ròng, rốt cuộc ông ta làm thế nào mà chịu được?
"Ngày nào ta cũng hát, ta tự trò chuyện với chính bản thân mình, ta không muốn mất đi khả năng nghe và nói." Mỗi ngày ta đều tu luyện, chỉ nghĩ tới việc sẽ có một ngày có thể phá vỡ được xiềng xích của thiên thạch này để được nhìn lại ánh mặt trời." Khổng Tu mắt đỏ au nói với nàng.
Đó là lý do vì sao nội công của ông lại thâm hậu tới nhường này. Mười ba năm nay không làm bất cứ một việc gì, chỉ chuyên tâm tu luyện, nếu không tiến bộ thì mới lạ chuyện lạ đấy.
"Khổng tiền bối..."
"Ngươi là nghĩa nữ và cũng là đồ nhỉ của Hiên Viên, vậy thì ngươi cứ gọi ta một tiếng thúc thúc hoặc sư thúc đi."
"Thúc thúc." Lâu Thất sửa cách gọi vô cùng trơn tru: "Sức khỏe của thúc vẫn ổn chứ?"
"Ừm, công phu mà ta luyện khác với người thường, sức khoẻ của ta vẫn ổn." Nói về điều này Khổng Tu có chút kiêu ngạo. Ông vẫn không phải là phế nhân, không phải.
Lâu Thất vô cùng nhạc nhiên, bị giam cầm như vậy suốt mười ba năm mà sức khoẻ lại vẫn tốt? Các cơ năng đều vẫn khoẻ? Quả thật là hiếm có! "Thúc nói đây là xiềng xích của thiên thạch, dựa vào nội lực của thúc mà cũng không thể mở ra sao?"
Khổng Tu lắc lắc đầu nói: "Thiên thạch là thần thạch từ trên trời rơi xuống, đâu dễ dàng phá vỡ như vậy được. Ta nỗ lực bao nhiêu năm nay cũng chỉ khiến nó nứt ra được vài đường ở bên trong."
Thần thạch? Trên trời thì liệu rơi xuống được thần thạch gì chứ? Đó chắc hẳn là thiên thạch, liệu có khi nào có bức xạ không?
Nàng khẽ lắc đầu, ở chốn này nghĩ mấy cái đó làm gì.