Đế Vương Sủng Ái
Chương 139 :
Ngày đăng: 14:13 19/04/20
Vì thế dưới ánh lửa còn có cả đao quang kiếm ảnh, không chết vì lửa thì chết dưới tay đồng loại.
Khói bay ngút trời, mùi máu tanh nồng nặc, Vân Phong Sơn Trang vốn dĩ có phong cảnh nên thơ, yên bình không tranh giành với đời chỉ trong một đêm đã trở thành địa ngủ trần gian.
Trầm Sát đương nhiên cũng không khách sáo với ai, ai cản đường hắn hắn không dừng lại mà xông thẳng qua, người ở trước mặt sẽ bị nội lực thâm hậu của hắn hất văng đi, không gì có thể cản nổi.
Mọi người nhanh chóng thấy được sự dũng mãnh của hắn, bắt đầu có người đi theo sau lưng hắn, như vậy cũng giống như có thần binh mở đường, được lợi mà không chiếm thì đúng là kẻ ngốc.
Nhưng mười mấy người đi theo sau lưng hắn cũng nhanh chóng phát hiện ra, đôi nam nữ này căn bản không đi về hướng bến thuyền. Có người kêu lên: "Cao thủ trước mặt ơi, đi sai đường rồi! Bên này mới là bờ sông."
Trả lời hắn chỉ là im lặng, và mấy tàn ảnh lao vút đi.
Ở đây đã có rất ít người theo kịp hắn, những người theo kịp võ công đương nhiên lợi hại. Phía trước không có người, không có vật cản, tốc độ của Trầm Sát càng nhanh hơn.
"Kẻ nào mà ngông vậy! Không buồn để ý tới người khác luôn!"
"Thôi mặc kệ hắn đi, chúng ta mau tới bên bờ sông!"
"Đi thôi, đợi lát nữa sẽ không biết còn xảy ra chuyện gì. Tên khốn Vân Hướng Dương dám ám toán chúng ta, gài bẫy để chúng ta nhảy vào."
"Không sai, nếu như ông đây bắt được hắn nhất định sẽ băm vằm hắn thành trăm mảnh."
Có năm sáu người chửi bới đi về phía bờ sống, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau sau đso hai người trong số đó cắn răng chạy theo hướng của Trầm Sát.
"Đi, chúng ta cũng đi theo! Hai người đó không phải kẻ ngộc, họ không tới bờ sông chắc chắn là có nguyên nhân! Nói không chừng đi theo họ mới có thể sống sót rời khỏi đây!"
Một nam nhân tướng mạo nho nhã nói.
"Vạn công tử nói rất có lý, ta cũng theo!" Một nữ tử xinh đẹp cũng đứng ra.
"Đi thôi!"
Trầm Sát hừ một tiếng lạnh lùng, chưởng phong không thu lại, đợi con trùng kia bay tới, hắn bất ngờ túm lấy nó, dưới ánh mắt kinh hãi của Kim Lão và Khổng Tu, hắn thản nhiên nắm chặt nắm tay lại. Bép một tiếng, chất dịch màu tím bắn ra, con trùng kia nát bét.
Lão Trùng Quái ngẩn người ngây dại, hắn ta vốn chắc chắn chiêu này sẽ thành công, sau hắn đã chuẩn bị lập tức không ngừng tiếp cận, một chưởng đánh chết Trầm Sát cơ thể đang tê dại không có sức phản kháng, nào ngờ hắn xông thì xông lên rồi nhưng một chưởng thì đánh thẳng vào bàn tay đầy dịch độc màu tím của Trầm Sát.
Không thể né tránh.
Lão Trùng Quái kinh hãi mặt xanh mét.
Hắn ta nuôi những con trùng này nhưng không có nghĩa là hắn ta không sợ dịch độc của chúng, ngược lại chính vì biết nó vô cùng độc nên bình thường hắn ta rất thận trọng. Nào ngờ Trầm Sát lại biến thái như vậy, không hề sợ độc, bóp chết cả một con.
Độc dịch đó dính lên tay Lão Độc Trùng, cả người hắn ta liền tê dại, động tác cứng ngắc, lúc này, một nắm đấu mang theo sát khí đánh thẳng lên ngực hắn ta, đánh bay cả người hắn ra xa, rơi vào trong đống hoa cỏ.
Lâu Thất cười rạng rỡ vỗ tay: "Chủ tử thật lợi hại!" Sau đó lại lấy một chiếc khăn tay chỗ của Nguyệt đưa cho hắn: "Chủ tử lau tay."
Trầm Sát giơ tay ra, không cầm chiếc khăn tay kia.
Lâu Thất lập tức hiểu ra, suýt chút nữa trợn ngược mắt, nhưng vẫn kéo tay hắn giúp hắn lau khô cẩn thận.
"Đúng là không thể ngờ được." Kim Lão lắc đầu: "Xem ra ta già rồi." Già rồi không bằng những người trẻ tuổi này.
"Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi đây." Lâu Thất lấy Ma Ly Đảm ra, mở nắp lắc đều.
Hồ Ly Đảm xuất hiện, bách trùng tránh xa.
Cũng không cần biết Lão Quái Trùng còn sống hay đã chết, dù sao chưởng ban nãy Trầm Sát đánh thẳng vào ngực hắn, cho dù không chết cũng mất đi nửa tính mạng, còn sống sót sẽ trở thành tàn phế.
"Các vị, các vị đợi đã."
Mấy người đi theo họ cũng đã chạy tới, càng đuổi theo họ càng kinh hãi, đây là nhân vật ở đâu vậy, khinh công đã đạt mức xuất thần nhập hóa, khiến họ phải liều mạng đuổi theo suốt chặng đường.
"Đó, đó là Đế Quân Phá Vực." Người phụ nữ xinh đẹp kinh ngạc kêu lên.