Đế Vương Sủng Ái
Chương 140 :
Ngày đăng: 14:13 19/04/20
Thật trùng hợp, mấy người này đã từng đi qua Phá Vực, nhưng chỉ có nữ nhân kia đứng ở ven đường nhìn thấy Trầm Sát mang theo tứ vệ, cưỡi hãn huyết bảo mã chạy như bay.
Chỉ thoáng nhìn một cái mà đã không quên được!
Đương nhiên, nàng biết khoảng cách giữa nàng với người ta, nên cũng không mơ tưởng gì xa xôi, nhưng kể từ đó, khi nghe người ta nhắc đến mỹ nam tử, nàng sẽ nghĩ ngay đến Trầm Sát.
Không ngờ, ở đây cũng có thể gặp được!
Đúng là khiến người ta hưng phấn!
"Đế Quân Phá Vực là người mà tại hạ khâm phục nhất!"
"Đế Quân!" Một người tiến lên hai bước, ôm quyền nói: "Tại hạ là Du Hoảng, mấy người này đều là bạn đồng hành, chúng ta muốn đi cùng Đế Quân một đoạn, không biết có được không?"
Trầm Sát chỉ "ừ" một tiếng, kéo Lâu Thất đi lên trước.
Đám người Du Hoảng vui mừng, lập tức đi theo.
Lúc này, dưới chân mọi người đột nhiên xảy ra chấn động.
"Động đất!" Có người hoảng sợ kêu lên.
"Đi!" Sự bất an trong lòng Lâu Thất lại mạnh thêm một chút, nàng nghĩ đến thứ kia có thể điều chỉnh cả một cơ quan xoáy nước lớn như vậy, nàng luôn cảm thấy có chút không ổn.
Mọi người cũng tăng tốc.
Lúc này, bên kia sông, rất nhiều người đã nhanh chóng lên thuyền. Bọn họ không để ý tới việc phân biệt xem đó có phải là chiếc thuyền mình ngồi lúc trước nữa không, dù sao chỉ cần là thuyền thì bọn họ đều xông lên.
Có người kêu lái thuyền, có người đạp một cước khiến người sắp leo lên thuyền bị đá văng ra: "Đi đến thuyền khác đi, không thấy thuyền này đầy rồi sao?"
"Đó là thuyền của ta!"
"Cút ngay! Lão tử muốn ngồi thuyền này!"
Lâu Thất bắt đầu bình tĩnh lại, túm chặt tay hắn: "Đi! Ta mang chàng ra ngoài trước."
Nàng phải mang hắn đi trước, nếu không hắn sẽ không đi được nữa, còn những người trên thuyền này, nàng quản không nổi. Ánh mắt nàng quét về phía Nguyệt vệ.
Nguyệt vệ nghe thấy lời của Lâu Thất, hắn biết chắc là có vấn đề xảy ra, hơn nữa còn nhằm vào Trầm Sát, vì vậy lập tức nói: "Chủ tử, hai người đi trước đi."
"Đi? Phải đi như thế nào? Chẳng lẽ không phải là ngồi thuyền rời đi sao?" Nữ nhân xinh đẹp kia không hiểu.
Lâu Thất không để ý tới ai nữa, một tay rút Phá Sát ra, một tay túm lấy tay Trầm Sát: "Đi!"
Trầm Sát bị nàng kéo, chân đạp nhẹ một cái, bay xuống thuyền. Hắn quay đầu, đánh một chưởng về phía thuyền lớn: "Bổn Đế Quân giúp các ngươi một tay!" Thuyền muốn xông ra ngoài cũng không dễ dàng gì, nhưng có một chưởng mang theo nội lực thâm hậu của Trầm Sát, thuyền lớn giống như một mũi tên, xông thẳng ra ngoài.
"Chàng còn lo cho bọn họ sao?"
"Nguyệt vẫn ở trên thuyền."
Hắn chỉ đáp lại một câu đơn giản, Lâu Thất liền im lặng. Làm sao nàng quên được, Nguyệt đối với hắn chính là huynh đệ, làm sao có thể không để ý tới huynh đệ của mình được chứ? Thuyền kia muốn xông ra ngoài vốn có chút khó khăn, nhưng bây giờ thì tốt rồi, cơ hội thành công xông ra ngoài lớn hơn rất nhiều.
"Chàng lo cho bản thân chàng trước đi!" Lâu Thất rút từ thắt lưng ra một bình nhỏ: "Chàng nhìn xem." Nàng mở nắp lên, đổ bột bên trong ra tay mình, sau đó dùng một tay nhanh chóng kết ấn, tay còn lại thỉnh thoảng rải bột xuống mặt nước.
Mặt nước vốn còn không thấy được gợn sóng kia đột nhiên hiện lên một hình vẽ khổng lồ, bức hình kia trải rộng trên mặt nước.
Hình vẽ đó vẽ một cái đầu lâu, phần mắt lóe sáng lên giống như hai ngọn lửa, hàm răng nhọn hoắt theo gợn nước dao động nhìn giống như một nụ cười quỷ dị. Nhưng nhìn kĩ hơn một chút thì hình như là hình một bông hoa to lớn, trên cánh hoa lớn đó lại được vẽ thêm hoa nhỏ.
Trầm Sát nhìn hoa văn to lớn đó, đột nhiên cảm thấy trong ngực đau nhói, cảm giác chán ghét bắt đầu xuất hiện. Hắn đè chặt ngực, suýt nữa thì nôn ra ngoài, hắn cảm giác giống như có thứ gì đó chuyển động trong cơ thể, muốn xông ra ngoài...
"Đây là gì vậy?"
"Sinh Linh Tiếu." Lâu Thất quay lại, đột nhiên xé cổ áo hắn, lộ ra lồng ngực rắn chắc. Ngón tay nàng nhanh chóng vạch qua, một tay khác tiếp tục nhanh chóng kết ấn.
"Sinh Linh Tiếu là một cổ trận đáng sợ nhất, nó có thể gọi ra tất cả sinh linh. Nói một cách đơn giản thì chỉ cần chàng đi đến trung tâm trận pháp, cổ trong cơ thể chàng cũng sẽ bị gọi ra..."