Đế Vương Sủng Ái
Chương 15 :
Ngày đăng: 14:12 19/04/20
Bọn họ vừa đi được mấy mét thì đằng sau lại vang lên một tiếng “két”, mấy người họ hơi giật mình, hoá ra là cửa đá tự động đóng lại.
Như này thì hay rồi, chỉ có thể tiến về phía trước chứ không thể lùi sau được nữa. Có điều lùi về sau cũng chẳng có đường, cũng không thể cứ ở mãi trên phía đá đó không ăn không uống chờ chết.
Trầm Sát không dừng lại, bọn họ tất nhiên cũng phải tiếp tục đi theo về phía trước.
Đỉnh động cao khoảng hai mét, chiều rộng chỉ vừa cho hai người cùng đi, ánh sáng tăm tối đến mức giơ năm ngón tay ra nhìn cũng chẳng thấy được. Cảm giác dưới chân thì có thể phán đoán ra là được phủ lên bởi mặt đá, đi trên đó tiếng bước chân nghe rất rõ. Bầu không khí đầy sự ẩm ướt, có luồng gió cứ thổi từ chỗ sâu hun hút tới, u ám lạnh lẽo khiến cho người ta có cảm giác không tốt lành gì.
“Phía trước nhất định có nước.” Ưng nói.
Nhưng lời anh ta vừa dứt bèn lập tức nghe tiếng vọng nặng nề bên tai.
“Định có nước..có nước... nướcccc”
Trước mắt bỗng nhiên có một phiến đá mở ra, bọn họ đã đi ra ngoài thông đạo đó nhưng vẫn không có ánh sáng, chỉ dựa vào cảm giác mà biết được chỗ đứng hiện tại vô cùng rộng rãi.
“Sao lại có tiếng vọng lại quỷ quái như vậy chứ?” Ưng lại chau mày, tiếng vọng vừa rồi, âm thanh dường như biến thành một thanh điệu vậy, rít lên, khiến cho bọn họ nghe thấy đều không thoải mái, nhưng câu này lại chẳng dẫn ra động tĩnh nào nữa.
Bọn họ lập tức trở nên phòng bị, nơi này nhất định có gì đó cổ quái.
“Rắc” một tiếng, phiến đá tối đen trước mặt họ bỗng nhiên sang bừng lên bởi hai ngọn đèn nhỏ, ánh sáng lửa đỏ ở trong bóng tối hiện lên sáng rực, nhưng kỳ quái ở chỗ là chẳng hề chiếu sánh được mấy,bốn bề quanh hai ngọn đèn vẫn tối đen như mực.
“Tạm thời không quản tiếng vọng đó nữa, lồng đèn đó có phải là cách chúng ta quá xa không, chúng ta phải tới để lấy nó.” Lâu Thất không thích đi ở trong nơi tối tắm như vậy.
Trầm Sát cúi đầu, chàng nhìn xuống ống tay áo vải màu đen của mình bị mấy ngón tay thuôn dài trắng ngần đang nắm chặt, trong lòng chàng bỗng trào lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
“Đứng lui sang một bên đi.” Chàng lạnh nhạt nói một tiếng.
Lâu Thất lập tức nghe lời lùi về sau, nàng lùi thêm nữa, lùi đến tận trong một góc.
Mắt Trầm Sát liếc qua, khoé miệng bỗng nhiên nhếch lên, chàng đột ngột thay đổi chủ ý: “Ngươi đi hái Mê Hồn Hoa.”
“Hả?” Lâu Thất đau khổ hét lên: “Đấy là hành động tự tìm đến cái chết đó!” Xà Vương này rõ ràng chính là linh thú bảo hộ của Mê Hồn Hoa, nàng ta mà dám đụng vào Mê Hồn Hoa thì chắc chắn sẽ bị Xà Vương nuốt đầu tiên.
Lúc này, Xà Vương cũng đã chẳng còn kiên nhẫn, phần thân dài thượt động đậy, cái đầu rắn khổng lồ lao về phía bọn họ, nó há to cái miệng dường như có thể nuốt chửng một người đàn ông to lớn, mấy cái răng độc vừa nhọn vừa dài khiến người ta nhìn mà thấy khiếp vía. Chính bởi sự chuyển động của nó mà đem tới ngọn gió âm u khiến người ta cảm giác như nhiệt độ trong không khí giảm hẳn đi hai độ.
Trên núi đều là những con rắn phun lửa nhỏ, vốn dĩ nhiệt độ của cơ thể rắn cao nhưng Xà Vương này lại vô cùng âm u lạnh lẽo, điều này cho thấy nó không biết phun lửa, âu cũng là chuyện tốt.
Lâu Thất giả vờ làm khuôn mặt đáng thương: “Chủ tử, ta sợ lắm, có thể không đi không?”
“Đây là mệnh lệnh, hái hoa, hoặc là chết, chọn một trong hai.”
Trầm Sát nói xong, chàng rút cây Phá Sát từ hông ra, chàng bước lên nghênh đón Xà Vương lao tới.
“Cùng xông lên.” Ưng ra lệnh cho thị vệ, hai người lập tức đứng chắn trước mặt Lâu Thất, họ cùng phát động công kích với Xà Vương. Ba người cùng lúc ra tay, Xà Vương cũng nổi giận, nó trườn từ phiến đá khổng lồ xuống, cái đuôi hung dữ quất về phía Ưng. Nhưng đúng lúc này, Phá Sát trong tay Trầm Sát đột ngột loé sáng chặt phăng hai cái răng độc vừa dài vừa nhọn của nó, trong chớp mắt biến thành vừa ngắn vừa cùn.