Đế Vương Sủng Ái

Chương 16 :

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Xà vương lập tức nổi giận, điên cuồng xoắn người, quẫy cao đuôi, tạm thời từ bỏ hai người kia, quất mạnh về phía Trầm Sát



 Trọng lực cái đuôi kia đập xuống chí ít cũng phải tới một trăm cân, nếu như đập trúng không chết cũng tàn phế. Đầu rắn lại quay qua một góc, tập kích Trầm Sát từ hai bên. Cứ theo tình hình này, nếu như hắn muốn tránh thì chỉ có thể né sang bên phải, nhưng bên phải có Ưng và thị vệ, sau lưng họ là Lâu Thất.



 Lâu Thất vừa cẩn trọng tiến sát về phía Mê Hồn Hoa, vừa chú ý tới tình hình bên này, nhìn thấy cảnh đó, đồng tử nàng co lại. Di chuyển qua trái sẽ là tự động đi vào miệng rắn, trên đầu có đuôi rắn một trăm cân đập xuống, Trầm Sát sẽ lựa chọn ra sao, Ưng và thị vệ là thuộc hạ của hắn, hi sinh vì hắn cũng rất hình thường, còn nàng, chẳng qua chỉ là thị nữ hắn nhận dọc đường, nàng có chết cùng còn hơn hắn chết.



 Ngón tay nhanh chóng miết nhẹ, chỉ đợi hắn dẫn dụ xà vương tới bên này.



 Nhưng ngay lập tức, mắt nàng mở tròn.



 "Súc sinh đáng chết." Trầm Sát nét mặt bình tĩnh, thân hình cao lớn bay thẳng qua bên trái, sao hắn lại dám, sao hắn lại lựa chọn xông thẳng vào miệng rắn như vậy chứ.



 "Chủ tử!" Ưng và thị vệ kêu lên thất thanh, đồng thời ra tay, kiếm trong tay đâm về phía mình rắn.



 Trầm Sát vung mạnh tay, cả người bay lên, xà vương cắn về phía chân hắn, tay trái hắn đánh xuống, dùng phản lực của chưởng phong để khiến người mình tiếp tục bay lên cao nửa mét trong không trung, một chân đạp trên đầu rắn, vận Thiên Cân Trụy đạp mạnh đầu rắn xuống đất.



 "Bổn đế quân há lại không hàng phục được súc sinh nhà ngươi?"



 Giọng nói ngông cuồng kiêu ngạo, rầm một tiếng, đầu rắn bị đạp mạnh xuống đất, cát bụi mờ mịt.



 Lâu Thất nới lỏng ngón tay, khẽ thở phào, nhanh chóng chạy về phía dòng suối ngầm.



 Một con xà vương khổng lồ đương nhiên không thể bị Trầm Sát dễ dàng hàng phục tới vậy, nó lập tức lại điên cuồng vặn mình, thân rắn vừa to vừa dài bắt đầu quằn quại quét trên mặt đất, bụi đất tung bay, chân Trầm Sát liên tục đạp lên đầu nó, không hề di chuyển, mặc cho đuôi nó đập mạnh về phía hắn.


 Thị vệ lên tiếng ngắt đứt suy nghĩ của họ: "Chủ tử, không tìm được lối ra."



 Đây là một việc nghiêm trọng, không tìm được lối ra, lẽ nào họ bị nhốt ở đây?



 Vốn dĩ có nước chảy là có cửa ra, nhưng dòng suối ngầm này chảy ra từ trong vách, không thể đào cả vách núi lên được. Mấy người chia nhau ra tìm kiếm cửa ra ở xung quanh nhưng tìm mãi vẫn không hề tìm thấy.



 Hang động này giống như hình thành trong lòng núi, Ưng gõ đập khắp nơi đều chỉ là núi đá, có một chỗ nhìn giống như cửa ra nhưng lại gần nhìn thì chẳng qua chỉ là một cửa hang, cũng có thể nhìn thấy bên ngoài, có ánh sáng nhẹ và gió thổi vào, cửa hang không lớn, có thể thò đầu ra, nhưng nhìn ra rồi càng thêm tuyệt vọng, vì bên dưới là vực sâu vô tận, cho dù họ có thể đục cửa hang to ra một chút, người có thể đi qua nhưng giữa lưng chừng thế này cũng chẳng khác nào với đường cụt.



 "Thần y nói sau khi tìm được Mê Hồn Hoa, trong vòng ba ngày phải lập tức trở về, ông ta sẽ nghĩ cách cất giữ, nếu như muộn, công hiệu của Mê Hồn Hoa e là sẽ mất đi." Ưng rất lo lắng, lúc này tuy đã có được Mê Hồn Hoa nhưng nếu không được đưa về kịp thời thì cũng công toi.



 Trầm Sát vẫn lặng lẽ không lên tiếng, ánh mắt hắn đang nhìn về phía Lâu Thất đang ngồi ở một góc hì hục làm gì đó, hắn bước tới ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn nàng bận rộn, hắn nhíu mày nói: "Ngươi không định nói gì sao?"



 "Ta có thể nói gì, các ngươi tìm cửa ra, ta cũng không giúp được gì, nhưng vô tình nhìn thấy sợi mây này rất chắc chắn, lại dài, nhổ lên xem có thể bện thành dây thừng được không, có lẽ lát nữa sẽ dùng tới." Lâu Thất trả lời rất ngây thơ. Trong lòng thì nghĩ thầm, mau khen ta ngây ngô đáng yêu đi, không đáng yêu thì ngây ngô cũng được, chị đây không để bụng đâu.



 Ưng bước tới, nhìn nàng vẫn đang rút sợi mây kia lên, chả biết nên nói sao: "Cái này sao, dây mây bé xíu thế kia có thể bện làm dây thừng không, ngươi có thể làm việc gì đó hữu ích hơn được không, ví dụ như giúp chúng ta tìm cửa ra."



 Thứ nàng rút cũng rất kì lạ, bên cạnh nàng đã cuộn một đống nhưng vẫn chưa rút tới rễ, giống như vô tận vậy, dài vô biên. Theo Ưng, đây đúng là một việc vô cùng vô vị.



 Thực sự không hiểu tại sao chủ tử vẫn có thể thản nhiên ngồi xem, không, không, lại còn ra tay giúp đỡ nữa.



 Trầm Sát đúng là đã ra tay giúp nàng, cầm lấy sợi mây trong tay Lâu Thất, rút nhanh hơn nàng.



 Lâu Thất thấy mắt Ưng sắp rớt ra ngoài, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng nhìn thấy người đàn ông bên cạnh nàng lại cảm thấy không vui, năng lực quan sát của người này mạnh quá, hơn nữa dường như không dễ qua mắt, về điểm này Lâu Thất không hài lòng cho lắm.