Đế Vương Sủng Ái

Chương 17 :

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Động tác của Trầm Sát rất nhanh, nàng chỉ sửng sốt một lát hắn đã kéo được một đoạn dây mây rất dài. Đoạn mây này chui ra từ một góc trên vách đá, vì mọc xuyên qua nên trên vách còn có một cái lỗ nhỏ, nhưng rất nhỏ.



 Ưng còn muốn nói gì nữa nhưng Lâu Thất đã ngăn cản hắn, nàng lắng tai nghe sau đó kéo mạnh tay Trầm Sát, kéo hắn dậy, lùi nhanh ra sau. Ưng không biết chuyện gì đang xảy ra, cứ đứng ở đó không có phản ứng gì, bỗng nhiên hắn nghe thấy phía trước có gì đó sột soạt, hắn vừa ngẩng đầu lên thì bùm một tiếng, cả vách đất đổ rầm xuống, bùn đất ập thẳng xuống đầu, cát bụi bay tung tóe, biến hắn thành một tượng đất.



 "Khụ khụ khụ..."



 Trong cát bụi, vọng ra tiếng ho sặc sụa của Ưng và tiếng khạc nhổ bùn đất trong miệng.



 Lâu Thất đứng ở xa ôm bụng cười khoái chí. Trầm Sát nhìn nàng ta không còn gì để nói.



 Sau khi bụi đất rơi xuống, bên đó là ánh sáng rạng rỡ, bên ngoài là cây cối um tùm, thềm đá quanh co dẫn lên, trên cây hoa tươi khoe sắc, bướm bay dập dìu, giống như một bức tranh thế ngoại đào viên.



 Ưng đã quên ho, sửng sốt nhìn ra ngoài, không tin rằng cửa ra cứ thế xuất hiện trước mặt họ.



 Trầm Sát cúi đầu nhìn cô gái vẫn còn đang mỉm cười, hỏi: "Sao ngươi biết cửa ra ở chỗ đó, sao lại biết kéo dây mây thì có thể mở được bức tường đó?"



 "Cái gì, chủ tử đừng đùa nữa, ta chỉ là một tì nữ nhỏ bé, sao có thế biết được những việc đó chứ, là ta may mắn, nghịch đại không ngờ tìm được cửa ra, hi hi." Nàng nhăn nhở cười nói với hắn xong lại chạy tới bên cạnh Ưng, quan sát hắn khắp lượt, sau đó vẫn tiếp tục cười trên nỗi đau của hắn: "Ưng đại nhân, ngươi xem bây giờ ngươi mới ngọc thụ lâm phong làm sao, ngươi xem tóc cũng đã nhuộm màu rồi kìa, màu vàng đất, không tệ, rất đặc biệt.. Ha ha ha..."



 Nàng vừa cười vừa nhanh nhẹn nhảy ra ngoài cửa, Ưng tức tối muốn kéo nàng lại nhưng vẫn chậm một chút ít.



 "Nha đầu thối nhà ngươi, có phải ngươi cố tình không." Ưng nghiến răng nghiến lợi.



 Lâu Thất đã ra tới ngoài liền quay đầu lại cười rạng rỡ, sau đó làm mặt hề với hắn.



 Nhiều năm sau, Ưng nghĩ lại cảnh này vẫn cảm thấy vẻ mặt đó, hình dáng đó của nàng sinh động như ngay trước mắt. Có điều khi đó hắn đã không thể giống như lúc này, dùng tâm thái như hiện tại để đối xử với nàng.



 Trong hang vốn có một con xà vương khổng lồ, lại trong trạng thái kín mít, không khí nhất định rất tệ, vì thế vừa ra tới ngoài, không khí trong lành khiến tinh thần cũng tốt hẳn lên.
 Lâu Thất cũng bật cười.



 Ưng phản ứng ra, trán càng vã mồ hôi lạnh. Đang muốn hắng giọng để nói gì đó lấp liếm đi thì thấy Lâu Thất thò đầu ra khỏi sau lưng Trầm Sát, quan sát hắn một lượt, cố nhịn cười nói: "Ưng đại nhân, người thương của ngươi là ai? Không lẽ nào là Trầm Sát à?"



 Hộc máu, hộc máu.



 Ưng tức muốn hộc máu, Lâu Thất đã bị gã nọ xách áo kéo đi.



 "Trần Thập đi múc nước."



 "Tuân lệnh!" Thị vệ đáp lời, chỗ hắn vẫn còn một túi nước.



 Lúc này Lâu Thất mới biết tên của thị vệ này là Trần Thập, mấy ngày nay họ không gọi tên của hắn, nàng cũng quên không hỏi, vì theo kinh nghiệm của nàng trước đây, những người này tốt nhất không nên biết tên, nếu hắn gặp phải nguy hiểm gì đó mất mạng, chí ít đối với nàng mà nói cũng chỉ là kẻ vô danh. Và nàng vốn dĩ còn phải rời đi.



 Một ngày một đêm sau đó, họ đều hối hả lên đường, đói cũng chỉ dừng lại mỗi người uống hai ngụm nước, sau đó ăn chút lương khô. Lâu Thất không có khinh công, vì thế dọc đường nàng nằm ngủ trên lưng gã nọ rất thoải mái. Khinh công của gã nọ rất lợi hại, dọc đường bay đi nhưng nàng hoàn toàn không có cảm giác chòng chành.



 Ưng không chỉ một lần nghiến răng nghiến lợi khi thấy nàng nằm ngủ say sưa trên lưng chủ tử, chỉ hận không thể kéo nàng ta từ trên người chủ tử xuống ném đi như ném giẻ rách. Đúng là gặp ma rồi, gặp phải một người như thế này, chủ tử có bao giờ cõng ai, ôm ai đâu, một thị nữ mà cũng thoải mái quá, tức chết đi được.



 Nhưng sự tồn tại của nàng ta lại có tác dụng tương đồng.



 Vì thế dọc đường đi hắn cũng chỉ biết thầm hộc máu.



 Trên đường không gặp người qua lại, Lâu Thất cũng không nghĩ tới việc bỏ trốn dọc đường, mặc dù bây giờ họ vội vàng trở về, nếu như nàng trốn nói không chừng họ không có thời gian đuổi theo nàng, nhưng nàng không muốn chẳng hề biết gì lao đi cứ giống như một con ruồi mất đầu. Cứ từ từ rồi tính vậy.



 Đêm nay qua đi, khi ánh sáng ban may chiếu xuống mặt đánh thức Lâu Thất dậy, nàng ngửi thấy trước tiên là mùi mồ hôi thoang thoảng, nhưng cũng xen lẫn mùi quế hương mát lành, không hề khó ngửi. Nàng hoảng hốt nhớ ra, mình đang nằm trên lưng Trầm Sát, đêm nay nàng nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ.