Đế Vương Sủng Ái

Chương 174 :

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Giọng nói vừa dứt, bóng dáng của Phạm Trường Tử đã xuất hiện trước mặt Tuyết Vệ.



Trong lòng Tuyết Vệ kinh sợ, nhưng đồng thời lại hứng khởi. Võ công của tam trưởng lão càng cao thì xác suất Lâu Thất chết càng lớn! Trước đây cô thật ngốc, hà tất bản thân phải đi đối đầu với tiện nhân đó chứ? Rõ ràng biết chủ tử hiện giờ đang sủng ái nàng ta! Giờ cô nghĩ ra cách này, bản thân cũng không kìm được mà khen ngợi mình, mượn đao giết người, đây mới là cách hay!



Vừa khéo trước đây Lâu Thất đã đắc tội với Nạp Lan Đan Nhi, vốn dĩ lần này Phạm Trường Tử chắc chắn là đến gây sự với nàng ta, vậy thì chỉ cần cô khiêu khích thêm mấy câu, khiến Phạm Trường Tử không giết sẽ thấy khó chịu, vậy chẳng phải là được rồi sao?



Cả Đế Quân cũng không thể bảo vệ Lâu Thất được nữa!



"Tam trưởng lão, ta cũng biết tam trưởng lão là người phân rõ phải trái, ta đã nói với Lâu Thất rồi, nói rằng tam trưởng lão chỉ là gọi cô ta đến hỏi mấy câu, nhưng ông biết cô ta nói thế nào không?"



Phạm Trường Tử nhíu mày nói: "Ngươi cứ nói thử, cô ta nói thế nào?" Tuy ông ta không chỉ là gọi nữ nhân đó tới hỏi mấy câu, nhưng Tuyết Vệ đã nói vậy thì ông ta dĩ nhiên sẽ không phản bác.



"Cô ta nói, ở đây không phải Vấn Thiên Sơn, làm gì có đạo lý khách đi mời chủ nhân đến hỏi chuyện? Hơn nữa, Tam trưởng lão đó là ai? Ta trước giờ chưa từng nghe nói tới!"



Phạm Trường Tử nghe xong nổi giận: "Cô ta thật sự nói như vậy ư?"



Tuyết Vệ ra sức gật đầu tăng thêm sức thuyết phục: "Ta còn dám lừa Tam trưởng lão sao?"



"Hừm, biết là ngươi không dám! Được đó, quả nhiên là một con nha đầu không biết trời cao đất dày, chả trách dám làm Đan Nhi nhà chúng ta bị thương!" Phạm Trường Tử tức giận nói: "Trầm Sát lẽ nào cứ mặc cho cô ta như vậy?"



"Tam trưởng lão, ông đừng trách chủ tử của bọn ta, Lâu Thất cô ta từng cứu chủ tử bọn ta, chủ tử bọn ta cũng chỉ là báo ân mà thôi!"



"Báo ân? Loại nữ nhân này nói không chừng chính là dùng tâm kế, Trầm Sát cũng là đồ ngu xuẩn, tùy tiện một ả nữ nhân cũng có thể bảo vệ.Ta lại muốn hỏi thử hắn, rốt cuộc hắn để Họa Tâm ở vị trí nào! Chẳng qua là khúc gỗ mục mà Vấn Thiên Sơn vứt bỏ, Họa Tâm chịu muốn hắn thì đó là may mắn của hắn!"



Tuyết Vệ nghe Phạm Trường Tử mắng liên tục thì thầm nghiến răng. Nạp Lan Họa Tâm! Nạp Lan Họa Tâm là cái thá gì? Nếu không phải có người cha tốt, nếu không phải là người của Vấn Thiên Sơn thì dù cô ta có xinh đẹp hơn nữa thì đã sao? Ai có thể sánh được với tình cảm thanh mai trúc mã của cô ta và chủ tử chứ?


Vừa nghĩ đến những điều này thì nàng đã cảm thấy đau đầu. Lâu Thất không phải sợ bản thân tranh không lại với nữ nhân khác, nàng là sợ phiền phức. Cũng giống như thực lực của bản thân nàng thực ra không sợ gặp phải nguy hiểm gì, nhưng nàng không thích phiền phức mệt nhọc, thà bình thường ăn ăn uống uống sống qua ngày còn hơn, việc kia cũng theo lẽ như vậy.



Trong hoa viên bên ngoài Tam Trùng Điện, lá rụng lả tả, Phạm Trường Tử đứng trong hoa viên lại có vẻ mặt giận dữ.



"Trầm Sát, hiện giờ ngươi uy phong lớn thật đấy!" Phạm Trường Tử không ngờ mình lại bị hai tên thị vệ chặn lại, bọn chúng đúng thật là to gan. Nếu không phải Trầm Sát đi ra ngoài lên tiếng bảo họ tránh ra thì ông ta nhất định sẽ giết hai tên thị vệ đó rồi.



"Phạm trưởng lão, lẽ nào là đến chỗ bổn Đế Quân để ra oai ư?" Trầm Sát một tay đặt ra sau lưng, lạnh lùng đứng trên bậc tam cấp, từ trên cao nhìn ông ta: "Nếu bổn Đế Quân nhớ không lầm thì đã phái người chuyển lời, hôm nay Phạm trưởng lão đi đường vất vả, bảo thiện phòng làm bữa tối cho hai vị đưa đến nhà khách, tránh cho Phạm trưởng lão cực nhọc, có việc gì ngày mai hãy nói. Không biết Phạm trưởng lão hiện giờ tự tiện xông vào Tam Trùng Điện của bổn Đế Quân lại là có ý gì?"



"Trầm Sát, ngươi bớt nói cái giọng Đế Quân gì đó đi! Năm đó lúc ngươi lên Vấn Thiên Sơn..."



Lời ông ta còn chưa nói xong, chỉ thấy bóng dáng Trầm Sát đột nhiên lướt tới phía ông ta, tốc độ nhanh đến nỗi khiến ông ta kinh ngạc, lùi lại một bước với vẻ thảm hại.



Một bước, tuy chỉ là một bước, nhưng đủ để khiến trong lòng Phạm Trường Tử run sợ. Năm đó lúc Trầm Sát bị đuổi ra khỏi Vấn Thiên Sơn ông ta còn nhớ, võ công hắn rất yếu! Hiện giờ hắn lại có thể ép ông ta lùi một bước!



Đây quả thực là một việc vô cùng nhục nhã!



Phạm Trường Tử vừa tức giận vừa kinh sợ, tuy việc này đối với ông ta mà nói là việc rất nhục nhã, nhưng ông ta trước giờ là người cẩn thận lại sợ chết.Sự xốc nổi của ông ta đều là đặt dưới tiền đề xác định đối phương không có khả năng gây ra sự uy hiếp đối với bản thân, giống như Tuyết Vệ đến chỗ ông ta khiêu khích ly gián vậy, lúc đó ông ta chắc chắn Trầm Sát không phải đối thủ của ông ta, nên ông ta không nghĩ gì mà tới. Hiện giờ phát hiện võ công của Trầm Sát mạnh hơn rất nhiều rất nhiều lần so với trong tưởng tượng của mình nên Phạm Trường Tử đã bình tĩnh hơn nhiều.



"Nếu bổn Đế Quân là ông thì sẽ không nhắc mãi chuyện năm đó, nếu không ta đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn tính cả nợ mới lẫn nợ cũ thì sợ rằng mặt Phạm trưởng lão sẽ khó coi lắm đó."



Trầm Sát lạnh lùng nhìn ông ta.



Trong lòng Phạm Trường Tử càng nghi ngờ, ánh mắt u ám đó lại quan sát trên người Trầm Sát, ông ta quả thực không biết Trầm Sát có công lực gì lớn đến mức ông ta căn bản không tưởng tượng nổi.



"Ngươi giỏi, giỏi lắm. Lão phu không nói nhiều với ngươi, ngươi bảo nha đầu tên Lâu Thất đó ra đây, lão phu có lời muốn hỏi cô ta!"