Đế Vương Sủng Ái
Chương 175 :
Ngày đăng: 14:14 19/04/20
"Lâu Thất? Nàng đang làm ấm giường cho bổn Đế Quân, Phạm trưởng lão có chuyện cùng bổn Đế Quân nói là được!"
Phạm Trường Tử suýt phun máu ra ngoài, làm ấm giường?
"Trầm Sát, ngươi đừng quên, Họa Tâm nàng yêu ngươi sâu đậm! Ngươi định bảo vệ thị nữ ti tiện kia tới bao giờ?"
Ông vừa nói xong, ánh mắt Trầm Sát như mũi tên, lập tức bắn về phía ông: "Ngươi nói ai ti tiện?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Nghe nói cô ta không rõ lai lịch, được ngươi thu lưu, bây giờ cũng chỉ là một thị nữ thôi!" Phạm Trường Tử cũng nổi giận, chỉ vào mặt hắn, nói: "Nói thật cho ngươi biết, có phải ngươi tưởng lần này lão phu đến đây để trút giận thay Đan Nhi? Ngươi cho rằng chỉ vì chuyện như vậy mà ta phải trực tiếp đến đây sao? Nếu không phải Họa Tâm nàng một lòng nghĩ đến ngươi, một lòng vì ngươi, lão phu còn lâu mới tới đây!"
Lâu Thất ở trong điện nghe đến đó khẽ nhướn mày, chẳng lẽ là có chuyện gì sao?
Tuyết Vệ cũng đã đuổi tới nơi, bởi Phạm Trường Tử ở đây, Thiên Nhất cũng không cản nàng, Nguyệt và Ưng nhận được tin tức cũng lập tức chạy đến. Lúc này, bọn họ đều lo lắng Cửu Tiêu Điện không chịu nổi lửa giận của Phạm Trường Tử.
Nghe thấy lời này của Phạm Trường Tử, Nguyệt và Ưng liếc nhìn nhau, lập tức tiến lên nói: "Tam trưởng lão bớt giận, xin hỏi phải chăng Họa Tâm cô nương có điều gì muốn nhờ Tam trưởng lão chuyển đến chủ tử của chúng ta?"
"Đúng vậy, nếu không phải vì Họa Tâm, các ngươi nghĩ lão phu muốn đến nơi rách nát này sao?"
"Vậy không biết Họa Tâm cô nương có lời gì muốn nhắn?"
Phạm Trường Tử hừ một tiếng, nói: "Gọi Lâu Thất đó ra đây, lão phu vẫn chưa muốn mạng của cô ta đâu!"
Hiện tại, ý tứ của hắn rất rõ ràng, Lâu Thất không ra, hắn không nói. Nhưng hắn nói không muốn mạng của Lâu Thất, ai biết có phải chỉ nửa cái mạng của nàng? Đánh cho thoi thóp cũng không tính là muốn lấy mạng mà.
Nhị Linh ở bên trong cũng nghe thấy, trong lòng có chút lo lắng, nói: "Cô nương tuyệt đối không thể ra ngoài"
Nàng còn chưa nói xong, Tuyết Vệ ở bên ngoài đã hét lên: "Lâu Thất, ngươi đi ra đây! Tam trưởng lão muốn gặp ngươi là đã cho ngươi mặt mũi lớn lắm rồi!"
Hơi thở của Trầm Sát bỗng nhiên băng lạnh, giơ tay muốn đánh Tuyết Vệ, nhưng Nguyệt nhanh chóng đứng trước mặt hắn ngăn cản, vội vã nhỏ giọng la lên: "Chủ tử không thể, sao có thể trừng phạt người nhà ngay trước mặt người ngoài chứ?"
Phạm Trường Tử hừ một tiếng, nói: "Thần Ma cốc, các ngươi đều nghe nói về nó rồi chứ?"
Đám người Nguyệt chấn động: "Thần Ma cốc ư?"
"Đúng vậy! Tương truyền,Thần Ma cốc là nơi Thần Ma đại chiến từ thời kỳ Thượng Cổ, sau đại chiến, không ít thần và ma đều chôn xương ở đó, từ đó, âm khí ngày càng tích tụ nồng đặc, trong Thần Ma cốc có rất nhiều dã thú, cực kì hung tàn, mà nghe nói nếu hít phải Hắc Ám Thi Khí liền không còn đường sống."
Nghe đến đó, Lâu Thất nhịn không được ngáp một cái.
Tất cả mọi người đều nhìn nàng như nhìn thấy quỷ. Nói đến Thần Ma cốc, nói đến Thi Khí đáng sợnhư vậy, mà nàng ta còn có thể ngáp ngủ!
Ngay cả Trầm Sát cũng im lặng nghe, nhưng thấy nàng như vậy, toàn bộ nộ khí ban đầu của hắn đột nhiên tiêu tản đi không ít, thấy nàng như vậy, hắn không thể tức giận nổi. Hắn chỉ thấy sao bản thân lại thích nàng đến vậy, hận không thể đuổi những người này ra ngoài, ôm nàng vào trong ngực, yêu thương nàng.
"A, ha ha, ngươi cứ nói tiếp đi, nói tiếp đi." Thật ra Lâu Thất cũng không muốn như vậy, bởi lúc trước lão đạo sĩ thối thường xuyên nhắc đi nhắc lại cái tên Thần Ma cốc này, lão nói cũng nhiều y như vậy, mà lão đạo sĩ thối cũng chưa từng đi qua Thần Ma cốc, hắn thường xuyên nói tới nơi này, thường dùng nơi này để hù dọa nàng mỗi khi nàng không nghe lời lúc bé, nói cái gì mà nếu ngươi không ngâm nước thuốc, Hắc Ám Thi Khí của Thần Ma cốc liền cắn nuốt ngươi! Nếu ngươi không học chú thuật này, quái thú của Thần Ma cốc liền xé ngươi thành hai nửa, răng rắc gặm xương cốt ngươi.
Hai năm trước nàng vẫn còn sợ, thậm chí, bởi hắn thường xuyên nói tới nơi này còn dọa nàng thường xuyên mơ thấy ác mộng, nhưng sau này nàng đã nghe đến mức chả buồn phản ứng.
Như vậy, dù Phạm Trường Tử có nói về Thần Ma cốc thì cũng chẳng có gì có thể khiến nàng khiếp sợ!
"Đúng là người không biết không sợ!" Phạm Trường Tử thật muốn dùng tay đập chết nàng, nếu không phải chuyển lời giúp Nạp Lan Họa Tâm, hơn nữa nữ nhân này có vị trí rất quan trọng trong lòngTrầm Sát, nếu như không phải chết trong tay bọn họ sẽ khiến Trầm Sát có ân oán với Nạp Lan Họa Tâm, ông ta đã sớm diệt nàng, còn cần phải đi đến tận đây, nói với nàng nhiều lời như vậy ư?
Nữ nhân thật lắm chuyện, muốn một người chết không thể cứ trực tiếp giết luôn sao?
"Nhưng, đó là nói về bên trong Thần Ma cốc, bây giờ, chúng ta muốn nói tới bên ngoài, bên ngoài Thần Ma cốc cũng không hề đáng sợ như vậy, hơn nữa còn có thể nói là một nơi phong thuỷ bảo địa, chỗ đó đầy rẫy kỳ trân dược liệu, còn có các loại gỗ quý hiếm. Ý của Họa Tâm là, muốn Lâu Thất đến đó, tìm một loại Tử Kim Đằng, nếu nàng làm chuyện này, Đan Nhi sẽ bỏ qua chuyện cũ!"
Đám người Nguyệt nhìn nhau, nhưng thật ra bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên bọn hắn từng nghe đến Thần Ma cốc, Phạm Trường Tử cũng không hề nói dối, bên trong Thần Ma cốc rất khủng bố, nhưng bên ngoài vẫn tốt hơn, có một số đại phu thường mạo hiểm một chút để đến đó hái thuốc, một số người muốn kiếm tiền cũng sẽ đi đến đó, bởi dược liệu ở nơi đó có giá cả gấp mấy lần dược liệu bên ngoài, còn một số dược liệu không tìm thấy ở bên ngoài.
Tử Kim Đằng cũng là một loại thực vật chỉ có ở đó. Tử Kim Đằng trưởng thành thô to bằng hai ngón tay, chiều dài không đều, có màu tím ánh vàng, cực kì cứng rắn, đao kiếm khó mà chặt đứt, nhưng lại rất mềm dẻo, cực kì thích hợp làm roi.