Đế Vương Sủng Ái

Chương 187 :

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Nhưng Phố Ngọc Hà thấy rằng cũng đáng, cô ta đã nghe ngóng được rồi, có thể tham gia nghị sự ở sảnh nghị sự đều là những quan to của Phá Vực thành.



Cô ta là người tới từ Đông Thanh, vừa mới tới đây thực sự có chút không quen, tạm chưa nói tới việc ăn uống không quen, nói trước về nơi này, đây rõ ràng là nơi Đế Quân ở, tại sao không gọi là hoàng cung? Lại còn Nhị Trùng Điện, Tam Trùng Điện. Tại sao trong hoàng cung chỉ có thị nữ không có thái giám? Thị vệ cũng có thể đi lại trong nội cung? Tam Trùng Điện của Đế Quân mặc dù tạm thời chưa có hậu phi nhưng tại sao lại không có tì thiếp?



Hơn nữa tới thừa tướng cũng không có, không có quan chức gì cả chỉ có thị vệ thống lĩnh và quản sự, thực sự khiến nàng không quen. Nhưng những việc này chỉ là chuyện nhỏ, nàng ta chỉ cần biết quản sự ở đây tương đương với quan ngũ phẩm có thể lên buổi chầu sáng ở Đông Thanh quốc là được.



Những ngày qua khó khăn lắm cô ta mới tiếp xúc được với một quan viên, sao có thể không tới tiếp cận được? Mặc dù bị Đế Quân đánh bay ra nhưng tính cách Đế Quân chắc vẫn là như vậy? Dọc đường đi hắn ta cũng không hề mềm mỏng với cô ta, rất lạnh lùng, nhưng bây giờ chẳng phải cô ta vẫn có thể vào ở tại Cửu Tiêu Điện đó sao, những thị nữ thị vệ kia cũng đều cung kính với cô ta



"Đại nhân đừng trách Đế Quân, chắc hôm nay tâm trạng người không vui, đợi lát đại nhân nhận lỗi với Đế Quân là được."



Quản sự kia tưởng rằng mình chết chắc không ngờ lại có mỹ nhân bước tới cho hắn một viên thuốc trị thượng, lại nói nhận lỗi với Đế Quân là được? Việc này là thật sao? Lẽ nào mỹ nhân này đã được Đế Quân sủng hạnh, nhận được sự sủng ái của Đế Quân, có thể thì thầm bên gối?



Khi hắn còn đang vui mừng, Trầm Sát nghị sự xong bước ra.



Thời gian này tuy đã xử lý một vài quản sự nhưng hắn cũng đã đề bạt một số phó quản sự lên, vì thế hiện giờ đám người đi theo hắn ra ngoài cũng có tới mấy chục người.



Phố Ngọc Hà đứng dậy, quay người lại nhìn thì thấy nam tử khôi ngô tuấn tú đi đầu vẫn mặc huyền y, lông mày dài nhướng lên, ánh mắt sâu thẳm, khiến mấy chục thuộc hạ phải lu mờ. Nam tử như vậy bảo sao cô ta không si mê.



Khi cô ta còn nhìn Trầm Sát bằng ánh mắt chứa chan tình cảm đó, Trầm Sát lại nhìn về phía quản sự kia, hắn khẽ nheo mắt, ánh mắt thoáng ánh sáng lạnh: "Bổn đề quân cho phép hắn trị thương rồi sao?"



"Đế Quân, là Ngọc Hà cô nương cho thuộc hạ thuốc tốt trị thương."



Vị quản sự kia đang định cầu xin, Trầm Sát liền ngắt lời hắn: "Thuốc tốt trị thương?" Hắn nhìn về phía Phố Ngọc Hà, Phố Ngọc Hà trên đường về suốt mười ngày không từng nhìn thấy mặt hắn, lúc này bị ánh mắt của hắn nhỉ chằm chặp, chỉ thấy thần hồn điên đảo, đầu óc rối bời, mụ mị lấy thuốc ra.



Ưng lập tức bước tới giật lấy thuốc.



Phố Ngọc Hà bừng tỉnh kêu lên: "Không, ngươi không thể cướp thuốc của ta, đó là của ta, là của ta!" Cô ta định xông lên nhưng có thị vệ xuất hiện cản cô ta lại."
Xem ra Lâu cô nương không hề thất sủng, chưa bao giờ bị thất sủng, hãy xem gương mặt vốn lạnh lùng của Đế Quân chỉ vì Lâu cô nương gửi thư tới liền dịu lại, thực sự khiến trái tim nhỏ bé của họ không thể cầm cự được!



Trong tay Hoa Vu Tồn là một con bồ câu đưa thư, trên bồ câu có buộc một ống trúc nhỏ, trên ống trúc có ghi số 7. Họ vốn dĩ đều có cảm giác chữ số 7 này hơi kì quặc, không hiểu ý là gì nhưng Lâu Thất từng nói với họ, đây là là chữ số Ả Rập, 7 chính là Thất, cũng là ám hiệu của nàng. Vì thế hoa Vu Tồn không cần phải đọc thư, nhìn thấy số 7 là biết đó là thư của Lâu Thất.



Hắn ta cũng không có gan đọc thư của Lâu Thất trước Trầm Sát.



Ngón tay Trầm Sát khẽ lướt nhẹ lên số 7 khắc trên ống trúc, sau đó mới lấy một cuộn giấy nhỏ rất mỏng trong ống trúc ra, nhẹ nhàng mở ra.



Đập vào mắt là chữ rất nhỏ chỉ có lâu Thất mới viết được, bút nàng dùng cũng không giống với bút họ dùng, đầu bút rất cứng, chữ viết cực nhỏ nhưng rất rõ ràng.



Nhìn thấy chữ của nàng, gương mặt, nụ cười của nàng lại xuất hiện trong đầu hắn, Trầm Sát có chút nghiến răng nghiến lợi, cảm giác nhớ nàng, chết tiệt, rất khổ sở.



Hắn hối hận rồi, hắn không nên để nàng đi.



"Trầm Sát, ta có một phần đại lễ tặng chàng, nhớ phải đích thân đi kiểm tra và nhận, nhớ mang theo nhiều thuốc giải của nhuyễn cân tán, còn nữa, không được dẫn theo ít người. Nhận được thư phải đi luôn, lập tức, nhanh chóng." bên dưới còn có bản đồ chỉ đường, điểm cuối cùng là một ngọn núi. Không đánh dấu rõ ràng là núi gì, nhưng nàng biết hắn có thể hiểu.



Sắc mặt Trầm Sát sa sầm. Đi cả mười ngày rồi mới gửi về một bức thư, nàng ta chỉ viết có mấy chữ như vậy, cũng không nói nhớ hắn, không nói tình hình hiện nay của nàng ta thế nào rồi!



"Nguyệt, Ưng, Hoa Vu Tồn, mỗi người dẫn theo một đội nhân mã đi theo bổn Đế Quân!"



Đại lễ? Hắn thật sự không biết nàng có thể tặng đại lễ gì cho hắn!



Ba người được gọi tên liền đưa mắt nhìn nhau, vội vàng dẫn người đi theo.



Cửa thành Phá Vực rộng mở, gần ba trăm kỵ binh lao đi, trên phố có tiếng nữ tử đồng thanh kêu lên: "Đó không phải là Đế Quân sao? Ta lại nhìn thấy Đế Quân rồi!"