Đế Vương Sủng Ái
Chương 188 :
Ngày đăng: 14:14 19/04/20
Ba trăm kỵ binh ngày đêm không nghỉ, đi nhanh như bay. Không tới hai ngày đã tới được Mãnh Hổ Sơn.
Khi thấy bãi đất trống rộng lớn có tường thành trăm mét bao quanh, Trầm Sát và mọi người vô cùng kinh ngạc.
"Á đù!" Ưng không nhịn được học theo cách nói của Lâu Thất, "thế giới này huyền ảo quá!"
Họ thực sự không ngờ có người có thể xây thành ở Phá Vực Hoang Nguyên. Đây đúng là một việc không hề đơn giản, với sức lực của một người không thể làm được mới đúng, nếu như nhiều người thì động tĩnh sẽ rất lớn, họ không thể nào không nhận được tin tức gì.
Mãnh Hổ Sơn là địa bàn của Độc Nhãn, Trần Thập và Lâu Tín biết vậy, Trầm Sát, Nguyệt và Ưng sao có thể không biết.
"Nói như vậy tức là trong tay Độc Nhãn có của cải tương đương với một nước nhỏ là thật?" Nguyệt lập tức nắm bắt được trọng điểm, ánh mắt hắn lập tức phát sáng, vội quay ra nhìn Trầm Sát: "Chủ tử, đại lễ mà Lâu Thất nói!"
Không cần hắn nói Trầm Sát cũng đã ngay lập tức nghĩ tới điều đó. Đại lễ Lâu Thất nói, đây chính là đại lễ mà Lâu Thất nói! Trời ơi, đúng là một phần đại lễ!
Họ thực sự đã bỏ qua Độc Nhãn, cho rằng hắn bị treo thưởng truy sát khắp nơi, bên người chắc chắn không có nhiều của cải tới vậy, phải rụt đầu ẩn nấp mọi người để giữ mạng mới đúng, hoàn toàn không thể ngờ rằng hắn ta to gan tới vậy, căn bản không chịu ẩn nấp, còn có hành động lớn là xây thành!
Đã xây được thành rồi vậy thì của cải có thể ít được sao?
Họ cũng nhìn thấy hàng trăm nhà gỗ ở bên kia.
"Chủ tử, thuộc hạ đi coi xem sao."
"Không sao, cùng đi." Trầm Sát hai chân huých ngựa tiến về phía trước, hắn nói: "Thất Thất đã đi qua rồi!"
Ý là Thất Thất đều đã xem rồi, đây chính là đại lễ của Lâu Thật vậy thì còn phải sợ cạm bẫy, nguy hiểm gì sao? Không có, hết rồi.
Ưng nghĩ cũng đúng, lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng, cười ha ha nói: "Lâu Thất quả nhiên rất lợi hại, rất lợi hại!"
Hai trăm người bao vây khu vực này lại, Trầm Sát và mọi người phi ngựa về phía trăm căn nhà gỗ kia, còn chưa kịp lại gần thì trong nhà đã có người lũ lượt bước ra, nhìn thấy họ đều là những người dân bình thường, còn có cả phụ nữ mang thai, người già dắt trẻ nhỏ, ai nấy cũng rụt rè nhìn bọn họ, sau đó lại đồng loạt gọi Đế Quân, động tác rất chậm chạp và không có sức lực, giọng hô cũng rất yếu ớt và nhỏ.
"Đế Quân tới rồi, Đế Quân tới rồi, chúng ta được cứu rồi."
"Nên ghi nên ghi!" Ưng cũng lặp đi lặp lại.
Trầm Sát lại nói: "Không mất một binh một tốt đánh hạ Mãnh Hổ Sơn, ghi một công."
Liền lúc ghi cho nàng hai đại công? Có điều cũng có thể khiến mọi người khâm phục. Nguyệt đang chuẩn bị gật đầu lại nghe Trầm Sát nói tiếp: "Lâu Thất thu phục hàng trăm bá tính, có công lao to lớn trong việc xây dựng thành thứ hai của Phá Vực, ghi một công."
Nguyệt và Ưng đều sững sờ: "Ba công?"
"Thành thứ hai của Phá Vực?"
Trong lồng ngực Trầm Sát lúc này đang dâng trào tình cảm, nếu như Lâu Thất lúc này ở trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ nhấn chặt nàng vào trong cơ thể mình, hòa nhập với xương máu của mình.
Liên tục ghi ba công cho nàng!
Như vậy nàng đã có năm công rồi, còn một nửa nữa hắn sẽ có thể phong nàng làm phi! Nàng sẽ là nữ nhân của hắn!
Nguyệt hồi thần trở lại, nghĩ tới tường thành hàng trăm mét dưới núi, trong lòng không khỏi phấn chấn, "Không sai, nơi này rất thích hợp xây thành, đá gỗ đều đã có người chuẩn bị cho chúng ta, tới thành trì cũng đã xây dựng được hàng trăm mét, như vậy cũng coi như Lâu Thất đoạt được một thành."
Không tốn một binh một tốt có thể đánh hạ Mãnh Hổ Sơn và đoạt được một tòa thành, có thể coi là một việc hay không, họ cũng không suy xét kỹ, Đế Quân nói là ba công thì là ba công!
Vì lần này công lao và cống hiến của Lâu Thất thực sự quá lớn!
"Ba ngày sau, bổn Đế Quân sẽ tế trời, năm ngày sau, xây dựng Thất Thành." Ngón tay Trầm Sát khẽ lướt nhẹ trên một cuộn gấm lưu vân, trong lòng nghĩ, gấm vóc đẹp thế này, hắn sẽ giữ lại cho nàng, may xiêm y cho nàng, những nữ nhân khác không xứng đáng được mặc.
"Thất, Thất Thành?"
Trầm Sát liếc nhìn hắn: "Có ý kiến gì sao?"
Ưng giật mình, vội vã lắc đầu: "Thuộc hạ không dám."