Đế Vương Sủng Ái

Chương 198 :

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Phía dưới rất yên tĩnh, hắn vẫn nghe được nhịp thở bình ổn của Lâu Tín, tuy không nghe được của Lâu Thất, nhưng cũng chẳng nghe được bất cứ âm thanh đứng dậy nào của Lâu Thất cả.



Trần Thập cảm thấy rất lạ lẫm, hắn giương mắt nhìn về hướng của Nạp Lan Họa Tâm, phát hiện bên đó cũng chả có động tĩnh gì cả.



Tiếng động vang dội như thế, chẳng lẽ chỉ mình hắn nghe thấy sao?



Trần Thập nhíu chặt mày, tay nắm chui kiếm, toàn thân kéo căng, đôi mắt tựa ưng dán chặt vào khu rừng. Trong tiềm thức hắn cảm thấy khu rừng đó có vấn đề, bóng trắng khi nãy hắn nhìn thấy tuyệt đối không phải ảo giác.



Lại một cơn gió thổi qua, Trần Thập ớn lạnh run người.



Cơn gió này cũng hơi kì lạ!



Hắn cảm thấy không nên để Lâu Thất và Lâu Tín tiếp tục ngủ, đang định lên tiếng gọi bọn họ, đột nhiên sau lưng lạnh gáy, có một bàn tay đặt lên vai của hắn, từng chút từng chút mò sang vị trí bờ ngực, đồng thời, hắn ngửi được một mùi khiến người khác phải buồn nôn, nhưng sau lưng lại chả có khí tức gì cả, một chút hơi người cũng chẳng có, điều này khác hẳn với cảm giác về những kẻ có công lực cao thâm hoàn toàn không nhận biết được hơi thở, đây là một hơi thở chết chóc.



Trần Thập cảm thấy toàn thân phát lạnh, loại ớn lạnh này được phát ra từ sâu thẫm trong tim, thậm chí hắn chưa động tay đã có cảm giác tuyệt vọng, bởi vì hắn hoàn toàn không xuất ra được tinh thần nghênh chiến.



Ngay lúc này, vút một tiếng xé toạc bầu không khí, một cây roi màu đen quất lên cánh tay đang chuẩn bị đặt lên vai của hắn, khạc một tiếng, là âm thanh vỡ xương.



Giọng nói của Lâu Thất như là một ngọn lửa cháy bỏng trong bóng đêm, khiến sự tuyệt vọng của hắn được xóa tan.



"Xương cốt của người ta còn đang động, người sống sờ sờ như ngươi mà sao đứng như xác chết vậy."



Lâu Thất ném Lâu Tín đến bên cạnh hắn, giơ chân đá cái vật thể nằm trên hòn đá xuống dưới đất. Trần Thập lúc này mới quay người nhìn kĩ, một bộ hài cốt vỡ nát trên mặt đất. Xương tay, xương đùi, bộ lâu cốt của con người.



Lúc nãy chính là cái thứ này chạm lên vai của hắn.



"Cô nương, đây chính là những bộ hài cốt mà Hà lão trượng nói sao." Cuối cùng hắn cũng tìm lại được giọng nói của mình.



Lâu Thất gật gật đầu nói: "Không sai, chính là thứ này, ta còn tưởng mình sẽ bỏ sót, không ngờ nó thực sự xuất hiện."


"Âm Nguyệt giáo chủ, đừng có giả vờ ma quỷ nữa, ra đây đi!"



Sao Âm Nguyệt giáo chủ có mặt ở Ma Cốc! Lâu Tín kinh sợ nhìn nàng: "Cô nương! Nghe nói, Âm Nguyệt giáo chủ có thế lực ở dưới địa phủ, và cả trên nhân gian, xếp vào hàng quỷ binh."



"Một chân ở địa phủ, một chân ở nhân gian? Được sắc làm quỷ binh?" Lâu Thất nhịn không nổi bèn cười.



"Ngươi cười cái gì?" Một tiếng âm u của giọng nữ vang lên, bay bay bổng bổng không biết từ nơi nào vang tới. Cả người Lâu Tín run rẩy, đôi chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống.



Lâu Thất liếc hắn: "Quỳ Đế Quân của các người thì không nói, ngươi mà dám quỳ loạn xạ, coi chừng ta bẻ gãy đôi chân của ngươi."



Giọng điệu của nàng mang vẻ hăm dọa, đây là lần đầu tiên Lâu Tín nghe Lâu Thất nói chuyện với giọng điệu như thế, đột nhiên trong tiềm thức hắn đứng thẳng lại. Nhưng mà, truyền thuyết về Âm Nguyệt giáo chủ đã truyền được mấy chục năm nay, vẫn ít nhiều khiến hắn bộc lộ cái nhìn kinh hoảng.



Giọng nữ kia lại vang lên lần nữa: "Ha ha, tiểu muội muội, ngươi không sợ bổn giáo chủ sao?"



"Lão bà già, ngươi rất đáng sợ sao?"



Lâu Tín vừa nghe nàng gọi Âm Nguyệt giáo chủ là lão bà già, trong lòng run rẩy một hồi. Theo lời đồn thì Âm Nguyệt giáo chủ là nữ nhân mà Minh Quân phải lòng, cho nên ban cho bà ta dung nhan bất lão, nhưng trên thực tế bà ta đã đạt một nửa chặn đường tuổi tác của đời người. Bà không thích nhất là có người lấy tuổi tác của bà ra bàn tán, không thích người ta nói bà già. Bây giờ Lâu cô nương nói ra cả ba chữ lão bà già, có phải cố tình chọc tức bà ta không?



Âm Nguyệt giáo chủ quả nhiên nổi giận, "Vốn dĩ bổn giáo chủ thấy thiên chất của ngươi không tệ định nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng tính cách của tiểu cô nương thật không được lòng người ta! Nếu đã như vậy, bổn giáo chủ bèn nhận hai tên thị vệ của ngươi thôi vậy." Giọng điệu của bà ta chuyển lạnh, "Hai người các ngươi, nếu giết ả ta, bổn giáo chủ sẽ nhận các ngươi vào Âm Nguyệt giáo, truyền cho các ngươi bản lĩnh của ta."



Bà ta vừa dứt lời, Trần Thập liền rút kiếm ra, đầu kiếm chỉa thẳng về phía Lâu Thất.



"Trần Thập!" Lâu Tín kinh hãi, Âm Nguyệt giáo chủ quả thật lợi hại, chẳng cần hiện thân, đã có thể khống chế Trần Thập! Sao hắn không nghĩ ra là bà ta, bàn tay hài cốt trước đó, đáng lẽ phải biết kia là quỷ binh của Âm Nguyệt giáo chủ mới phải!



"Cô nương, thuộc hạ cản trở Trần Thập, cô mau chạy."



"Lâu Tín." Lâu Thất đột nhiên vỗ vỗ vai của hắn, Lâu Tín ngạc nhiên quay đầu nhìn.



Lâu Thất ngoắt ngoắt ngón tay, đè thấp giọng xuống nói: "Đi ra phía sau, đốt lửa, đốt hai bên rừng tre cho ta."