Đế Vương Sủng Ái

Chương 199 :

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Lâu Tín không hiểu tại sao bây giờ phải đi đốt khu rừng tre, nhưng lời nói của Lâu Thất là mệnh lệnh, hắn chỉ cần chấp hành là được. Lo âu nhìn Trần Thập bị mất đi vẻ tỉnh táo, hắn bay vào rừng tre, tốc độ nhanh chóng đốt cháy khu rừng.



Và ngay lúc này, thân hình của Trần Thập cũng động đậy.



Hắn bay thẳng về phía của Lâu Thất, cây kiếm dài chỉa thẳng vào ngực nàng, kèm theo sát khí.



Lâu Thất hừ một tiếng, thân hình không né không tránh, đợi đến khi hắn đến gần tay vung lên, một nắm thuốc bột ném qua đó. Trần Thập hít phải bột mang mùi tanh, đột nhiên giật mình, thần thái trở về trong đôi mắt, lập tức phát giác tự mình đang cầm kiếm chỉa vào Lâu Thất, bỗng dưng sợ hãi, nhanh chóng rút kiếm về, toàn thân vã mồ hôi lạnh hạ quỳ: "Cô nương tha tội!"



Thoáng chốc hắn đã hiểu ra hồi nãy mình đã bị khống chế thần trí.



"Đứng dậy." Lâu Thất: "Đi giúp Lâu Tín châm lửa."



"Vâng." Tuy không biết tại sao phải châm lửa, nhưng Trần Thập biết đây là mệnh lệnh, lập tức chạy đi phụ châm lửa.



Âm Nguyệt giáo chủ không nghe được Lâu Thất bảo họ làm cái gì, nhưng thấy Lâu Thất vừa ra tay đã khiến Trần Thập tỉnh táo trở lại, trong lòng nổi lên từng cơn kinh hoảng.



"Cũng có chút lợi hại đó chứ."



"Không chỉ có chút lợi hại không đâu, sơn cả con người của bà còn được nữa cơ." Lâu Thất cười hi hi, ánh lửa sáng bắt đầu lóe lên, bèn ôm vai lùi vài bước: "Lão bà già, ta xem thử ngươi có thể trốn đến bao giờ."



Mùa thu, trời khô vật hạn, rừng tre muốn đốt lên không khó, rất nhanh, ánh lửa đã soi sáng cả màn đêm tăm tối, mang theo khói bay cuồn cuộn. Theo hướng gió này, khói nồng kia đang bay về hướng khe giữa của đường đi, dường như định che lấp đi vầng trăng tròn trịa kia.



"Cạc cạc."



"Cạc cạc cạc."



Không phải là tiếng cười, chẳng biết bên trong kia có gì đang bị thúc ép ra ngoài. Trần Thập và Lâu Tín vừa nhảy lên, trở về bên cạnh Lâu Thất. Rừng tre rất nhanh chóng chạy ra nhiều bộ khung hài cốt đếm không xuể, có một ít bị đốt cháy. Âm thanh đó chính là tiếng động đậy của xương cốt khớp xương. Trông có vẻ thật ớn lạnh.




"Đi chết đi!" Thanh niên nổi cơn hung tàn, dùng lực ấn mạnh chiếc xương đó vào cổ của bà ta, phụt một tiếng xuyên qua đầu bên kia.



Bà ta vừa chết, ánh mắt của ba thanh niên còn lại đều khôi phục lại vẻ tươi tỉnh.



Âm Nguyệt giáo chủ như vậy chết trong tay của một nam nhân mà bà ta chuẩn bị hái dương bổ âm, làm sao cũng khiến Trần Thập và Lâu Tín cảm thấy thật khó tin.



Nhưng cái chết của bà ta là sự thật, khi chiếc xương nhọn hoắc kia đâm thủng, chết không thể nào chết tiếp được nữa. Khiến người khác rùng rợn, đó là khi bà ta chảy hết một nửa máu, bộ dạng của bà ta nhanh chóng trở nên già nua, khuôn mặt vốn dĩ mịn màng liền phủ dày nhăn nheo.



"Chậc, quả thật là lão yêu quái, dùng máu để dưỡng dung nhan." Lâu Thất nhìn muốn buồn nôn.



Bây giờ cốt binh đều bị bọn họ giết sạch, tàn thể vương vãi đầy đất, trông rất rợn người. Nhưng nàng cũng chả có lòng tốt đem chôn cất thỏa đáng cái đống kia đâu, rất phí thời gian đó.



"Chúng ta đi."



"Cô nương!"



Thanh niên kia dắt theo ba người còn lại ngăn trước mặt của họ, đậy chặt áo khoác, sắc mặt vẫn rất trắng bệch.



"Xin cô nương dắt bọn tôi theo!"



"Dắt bọn ngươi theo?" Lâu Thất nhíu mày, "Ta dắt các ngươi theo để làm gì?"



"Thuộc hạ Vấn Kim, đây là Vấn Cầm, Vấn Thư, Vấn Mực. Bọn tôi vốn dĩ là thị vệ của thánh nữ Vấn Thiên Sơn, đáng lẽ trung thành cực kì, nhưng không ngờ thánh nữ vì việc tư của mình, xem chúng tôi như đồ vật dâng cho Âm Nguyệt giáo chủ! Thánh nữ các chúng tôi quyết tâm không trở về nữa, xin cô nương hãy cho phép bọn tôi đi theo bên cạnh!"



Trần Thập nén giọng nói: "Thị vệ của Vấn Thiên Sơn có tên chữ Vấn đều là cao thủ trong cao thủ, và còn là thị vệ của Thánh nữ các, có lẽ biết được không ít chuyện của Nạp Lan Họa Tâm, cô nương hay là..."