Đế Vương Sủng Ái

Chương 200 :

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Vậy à.



Lâu Thất nhìn bốn người bọn họ, đều trạc tuổi nhau, khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt mày khôi ngô, thân hình cao ngang nhau, tuy chỉ khoác chiếc áo khoác bên trong trần truồng chân đất, nhưng bốn người đứng cạnh nhau vẫn rất thu hút ánh nhìn. Dung mạo thuộc hàng đỉnh cơ mà.



"Tại sao các ngươi phải đi theo ta? Nếu đã không muốn về Vấn Thiên Sơn nữa, vậy thì trời cao biển rộng tùy tiện bơi thỏa thích tự do như cá, đi theo ta tiếp tục làm thị vệ làm chi?" Lâu Thất chớp chớp mắt tỏ ý không hiểu.



Vấn Kiếm đáp: "Không giấu cô nương, rời khỏi Vấn Thiên Sơn sẽ trở thành kẻ phản bội, Vấn Thiên Sơn sẽ không tha cho bọn ta. Nếu bọn ta đi theo cô nương, tin chắc cô nương sẽ bảo vệ an toàn cho bọn ta."



Lâu Thất đột nhiên cười lên: "Ngươi cũng thật thà lắm. Nhưng mà tại sao ngươi biết ta có thực lực đấu chọi với Vấn Thiên Sơn? Vả lại, vì bọn ngươi mà đắc tội với Vấn Thiên Sơn, ta đâu có cao cả đến như vậy, nói cách khác là, ta đâu có ngu?"



"Không thu nạp bọn ta, cô nương cũng đã đắc tội với Vấn Thiên Sơn rồi." Vấn Kiếm tiếp tục nói: "Lần trước Nạp Lan Đan Nhi trở về nói rất nhiều lời xấu xa về cô nương, thánh nữ biết cô nương và Đế Quân của Phá Vực ở bên nhau, cho dù ra sao cũng không tha cho cô nương. Dắt theo bốn người bọn ta, chẳng qua chỉ thêm bốn trợ thủ mà thôi. Và bọn ta được cô nương thu nạp, nhất định sẽ làm việc tận tâm vì cô."



Lâu Thất nhíu mày, nghĩ ngợi một phen: "Được, các ngươi đi theo ta, nhưng ta nói trước, nếu các ngươi thực lòng trung thành với ta, ta liều mạng cũng sẽ bảo vệ các ngươi, nhưng nếu các ngươi phản bội ta, ta sẽ khiến các ngươi chết rất khó coi."



"Thuộc hạ hiểu rõ!"



Thu nạp bốn người, điều đầu tiên khiến Lâu Thất nhức đầu không phải chuyện gì khác, mà là đồ mặc cho bốn người bọn họ.



Cũng chẳng thể dắt bốn người nam nhân lõa thể đi khắp nơi chứ? Nàng không có hứng thú giờ phút nào cũng được thưởng thức chim chóc, nàng sợ xem nhiều sau này tác dụng ngược không còn hứng thú thưởng thức nữa.



Trần Thập và Lâu Tín thì một người mang theo hai bộ đồ, nhưng nếu đưa hết cho bọn họ, thì mình chả có đồ để thay mặc. Vả lại, y phục nếu có đủ, nhưng giày đâu có đủ đâu.



"Chỗ của Âm Nguyệt giáo chủ chắc có đồ mặc chứ."



Trên mặt Vấn Thư nổi lên cơn bừng đỏ, cũng không biết là xấu hổ hay hận thù, "Khi thánh nữ tặng bọn ta tới đây chỉ cho bọn ta mặc áo khoác thôi."



"Cô ta chắc không mang theo quần áo giày dép của các ngươi đi đường chứ, đi tới chỗ ban đầu các ngươi nghỉ ngơi xem thử."



Nàng đoán chắc Nạp Lan Họa Tâm đã rời khỏi, quả nhiên, khi bọn họ đến đó, đống lửa đã được dập tắt. Bọn người Vấn Kiếm tìm một hồi, quả nhiên tìm được quần áo giày dép của bọn họ, thậm chí có cả kiếm mang theo ở đây.
Đây cũng được xem là một con cờ cược, một con cờ thêm điểm, đến lúc đó cô ta muốn tranh giành một vé Đế Hậu, tin chắc bọn Nguyệt sẽ cực kì ủng hộ.



Nhưng điều mà Lâu Thất không hiểu rõ, chẳng phải Trầm Sát và Vấn Thiên Sơn quyết định xé nát mặt nhau sao? Bị Vấn Thiên Sơn trục xuất sư môn, với lòng kiêu ngạo và tự tôn của kẻ đó, sao có thể lấy đại sư tỷ năm xưa làm Hậu?



Còn một người là Tố Lưu Vân nữa cơ. Nghe nói Lưu Vân tiên tử dung nhan xinh đẹp thiên hạ đệ nhị, chỉ xếp sau Nạp Lan Họa Tâm, nhưng rõ ràng sắc đẹp là tùy theo từng người, cà rốt cải trắng tùy sở thích của mỗi người, xếp một hai ba bốn thực là có chút miễn cưỡng.



Nghĩ đến Tố Lưu Vân, Lâu Thất liền nghĩ tới thuật cơ quan ở khu rừng tre lần trước, Trầm Vân Sơn, chẳng lẽ nàng cũng đã đắc tội sao? Hoặc là bởi vì lòng ghen tị của Tố Lưu Vân?



Nếu thực sự là vậy, Trầm Sát quả thật gây không ít kẻ thù cho nàng! Mà còn là những kẻ thù có chỗ dựa! Cho nên, rời khỏi chắc là lựa chọn chính xác.



Nhưng dù sao đi chăng nữa, Tam Hàn Thu Giao cũng phải đi thám thính thử, nàng không tin tưởng Nạp Lan Họa Tâm, càng không hy vọng Nạp Lan Họa Tâm đoạt được thứ đó dùng để làm con cờ ép buộc Trầm Sát. Nếu có thể đoạt được, nàng đương nhiên hy vọng tự mình lấy được Tam Hàn Thu Giao.



Người đàn ông kiêu ngạo kia, nàng không muốn có ai ép buộc hắn.



Kiếm Cầm Thư Mặc đều phục dùng dược hoàn đó, Lâu Thất cũng nuốt một viên, không có cảm giác gì bất thường, bèn bảo Trần Thập và Lâu Tín phục dùng.



Đi vào rừng Vân Hoa, hương thơm của Vân Hoa liền trở nên nồng nặc, một bó Vân Hoa có thể chỉ có mùi hương dịu nhẹ, nhưng cả một rừng to lớn, thì mùi thơm đó sẽ đươc khuếch trương rất lớn, mùi thơm dễ ngửi thế nào đi chăng nữa, quá nồng nặc cũng sẽ khiến người ta khó chịu, rừng Vân Hoa chính là vậy.



Đi chẳng được bao xa, Lâu Tín đã hắt hơi mấy lần, Trần Thập cũng cảm thấy mũi mình có chút ngứa ngáy, mọi người lập tức tăng tốc độ.



Nhưng càng đi sâu vào bên trong, khí sương càng dày đặc, sau cùng khả năng nhìn đường cực kì thấp, đến nỗi người đi bên cạnh cũng chả nhìn thấy được nữa.



Xung quanh yên lặng tột cùng, chỉ nghe được tiếng bước chân của mình, còn tiếng bước chân của những người khác đều biến mất! Giống như khu rừng này chỉ còn lại một mình nàng.



"Trần Thập! Lâu Tín!"



Nàng hét lên, nhưng chẳng có ai trả lời nàng, một người cũng chả có. Lâu Thất đứng yên, trước mắt một màu trắng xóa, nhìn giống khí sương, vốn dĩ nàng không cảm thấy có gì khác thường, nhưng khi nàng phát hiện bước chân của mọi người đều không còn tiếng động, nàng lập tức để yên mắt quan sát tỉ mỉ. Vừa nhìn, quả nhiên toàn thân vã mồ hôi lạnh, tóc gáy rợn đứng cả lên.