Đế Vương Sủng Ái

Chương 201 :

Ngày đăng: 14:14 19/04/20


Vốn dĩ hoa mây là chùm hoa màu trắng, được kết thành từ rất nhiều tơ hoa nhỏ như dây tơ, sương mù này vốn cũng phải là màu trắng, ở giữa ít nhiều sẽ bay ra một ít tơ hoa nhỏ, nhưng nàng vừa định thần nhìn thì phát hiện những thứ có hình dạng tơ đó đâu phải là tơ hoa?



Đó rõ ràng chính là từng con sâu nhỏ như sợi tóc màu trắng!



Những con sâu đó nhả ra tơ nhỏ dài, từ trên cây hoa rũ xuống, đung đưa nhè nhẹ giữa không trung, ngay ở trước mặt nàng có thể nhìn thấy được ít nhất có mười mấy hai mươi con!



Nàng đi một bước, những con sâu đó đều sẽ né ra để tránh nàng, bởi vì nàng đã uống Ma Ly Đảm, có thể đẩy lùi bách trùng. Nhưng bọn Trần Thập thì sao? Họ không uống Ma Ly Đảm thì làm sao đây?



Nàng có thể tưởng tượng, vừa vào rừng hoa mây này, tất cả bọn họ sẽ rơi vào trong rừng sâu! Những con sâu đó sẽ rớt lên đầu của họ, chui vào giữa tóc, rớt vào trong cổ áo, chui vào trong cơ thể. Những con sâu nhỏ như thế này gần như có thể trực tiếp chui vào lỗ chân lông hơi lớn một chút.



Khi vô số những con sâu dày dặc nhỏ xíu như thế này chui vào trong cơ thể, tan vào trong máu thì có tìm cũng không tìm được, đuổi cũng đuổi không ra!



Mà những con sâu này vào đến trong cơ thể sẽ như thế nào thì Lâu Thất không hề biết, nhưng có thể tưởng tượng ra được, chắc chắn sẽ không để người ta dễ chịu!



Lâu Thất hoảng lên, trong mấy ngày vào Thần Ma Cốc thì đây là lần đầu nàng hoảng loạn.



"Trần Thập!"



"Lâu Tín!"



Bản thân nàng sẽ không xảy ra chuyện, nhưng hai người Trần Thập và Lâu Tín nếu có chuyện thì có khác gì với việc bản thân nàng gặp chuyện chứ?!"



"Vấn Kiếm? Vấn Thư?"



Xung quanh vẫn là một vùng vắng vẻ yên tĩnh, không có ai trả lời nàng.



Mặc cho Lâu Thất có thông minh có lý trí mấy đi nữa, lúc này cũng cảm thấy tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.



Không thể hoảng loạn, không thể hoảng loạn. Càng những lúc như này thì càng phải bình tĩnh, nếu không nàng sẽ không cứu nổi Trần Thập và Lâu Tín. Lúc này có hối hận rằng không nên vào rừng hoa mây này thì cũng không có ý nghĩa gì nữa, nàng sẽ không lãng phí thời gian vào việc đó.



Lửa.



Đúng, vẫn nên dùng lửa thôi.


Hiện giờ nàng thậm chí còn nghi ngờ, giáo chủ Âm Nguyệt đó có phải là chết thật rồi không, hay là phối hợp với họ diễn một màn kịch!



Lâu Thất cắn răng, được, được lắm.



Nàng vốn dĩ cũng không phải hoàn toàn tin tưởng bốn người Kiếm, Cầm, Thư, Mặc, cho đến khi họ dẫn đường, quả thực là đuổi đến thấy được tung tích của Nạp Lan Họa Tâm nên nàng mới bằng lòng theo họ vào rừng hoa mây. Hơn nữa rừng hoa mây này lúc mới đầu nàng quả thực không cảm nhận được có gì không ổn.



Nàng đã đánh giá thấp Nạp Lan Họa Tâm rồi.



"Viên thuốc màu trắng đó có hiệu quả gì?" Lâu Thất sa sầm mặt, vẻ u ám được nàng áp chế xuống lại sắp xuất hiện.



"Đó, đó là..." Vẻ mặt tên nam nhân nhìn nàng một cách sợ hãi: "Kết tinh mật hoa mà sâu hoa mây thích nhất, sau khi uống sẽ thu hút sâu hoa mây chui vào cơ thể."



Được, được lắm.



"Sâu hoa mây chui vào cơ thể sẽ thế nào, có cách nào loại bỏ không?" Nàng không thể không hỏi cái này, bởi vì nàng không hề biết thứ này, lúc này nàng không dám tin Lâu Tín sẽ không sao, hắn chắc chỉ là chết muộn hơn Trần Thập một chút.



"Sâu hoa mây thấy máu sẽ trở thành sâu huyết, sau ba ngày kết thành tơ sâu huyết, tơ sâu sẽ từ trong lỗ chân lông chui ra, thành hàng ngàn hàng vạn sợi, lấy người làm kén, sau một trăm ngày..."



"Sau một trăm ngày thì thế nào?" Lâu Thất chống Phá Sát ở trên bụng dưới của tên nam nhân đó, hỏi lạnh lùng.



Toàn thân tên đó run rẩy, nói với giọng run sợ: "Một trăm ngày sau những tơ sâu đó sẽ tróc hết da thịt máu của người, chỉ còn trơ lại khung xương."



Giáo chủ Âm Nguyệt!



Lâu Thất lập tức đã hiểu ra, đây mới là thứ mà Nạp Lan Họa Tâm hứa cho giáo chủ Âm Nguyệt! Khung xương của nàng và Trần Thập! Tối hôm qua nàng đã phát hiện, thực lực của những cốt binh đó có mạnh có yếu, nhưng về tổng thể thì đều không cao, đây có thể là bởi vì tu vi của bản thân người này trước khi chết không cao! Còn người tu vi cao thì giáo chủ Âm Nguyệt không dễ gì thu phục được để chế thành cốt binh!



Nàng và Trần Thập, hai người ít nhất có thể giết nhanh một đám cốt binh đó của cô ta trước đó!



Nếu đem hai người họ chế thành cốt binh, lấy một địch trăm thì không dám nói, nhưng một địch mấy chục người thì vẫn có thể được!



Sau khi hiểu rõ được những vấn đề phức tạp trong đó, Lâu Thất đã thật sự muốn giết Nạp Lan Họa Tâm.



Nữ nhân đó vô cùng xinh đẹp nhưng lại mang một trái tim độc địa! Quả đúng là độc ác! Họ vốn không thù không oán, chỉ vì một nam nhân, chỉ vì đố kỵ mà lại muốn hại nàng đến kết cục đó!