Đế Vương Sủng Ái

Chương 254 :

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Trời sáng, trong thành Nặc Lạp lại bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, mỗi người lại tiếp tục cuộc sống của mình, những sạp hàng cũng đã được bày ra sớm, Sư gia ghé thăm cửa tiệm bánh bao vừa mới sáng sớm đã tấp nập người mua, chủ tiệm vui đến mức cười híp cả hai măt lại. Khó khăn lắm mới vãn khách, ông ta thích ý tựa vào cửa, mắt vừa khéo nhìn về bố cáo ở đằng xa, lại nhìn thấy một nữ tử đeo mũ trùm đầu màu xanh khói dài đến ngực nhìn tờ bố cáo mà Phá Vực Đế Quân ban bố ngày trước, dường như nhìn đến mức ngây cả người.



"Chà chà, là nữ tử thì đều thèm muốn khế ước kia, đáng tiếc thật, Phá Vực Đế Quân lại chỉ có một người." Ông đang lắc đầu cảm thán lại nhìn thấy nữ tử kia đưa tay ra, xé tờ khế ước kia xuống, dùng sức xé làm mấy mảnh, giơ tay lên, đám giấy vụn đó đã tán loạn khắp nơi.



Chủ tiệm trợn trừng mắt, trong lòng thầm kêu lên một tiếng, ôi chao, vị này không phải là đố kỵ quá mức đó chứ?



Nữ nhân đó xoay người lại bước đi, lên một chiếc xe ngựa đang được dừng bên đường, phu xe quát một tiếng, chiếc xe liền phóng vào đường chính của thành mà đi.



Tiểu Tiêu phủ, Tiêu Vọng vội vã nghênh đón, nữ nhân kia xuống xe, Tiêu Vọng tiến lên muốn dìu cô ta, cô ta lại dường như không nhìn thấy bàn tay đang đưa ra của hắn, tự mình bước vào cửa lớn.



Tiêu Vọng thu tay lại, tiến lên dẫn dường, "Mời qua bên này."



Đưa cô ta tới phòng của mình, đợi cô ta vào thư phòng, Tiêu Vọng cũng vào theo, sau đó nhìn trái nhìn phải, đóng chặt cửa vào.



Hắn mau chóng bước qua, quỳ xuống trước mặt nữ tử kia, "Tham kiến công chúa điện hạ."



Nữ tử bỏ mũ trùm đầu ra, một gương mặt xinh đẹp hơn người hiện ra, đó chính là Bắc Thương Đại công chúa Bắc Phù Dung.



Bắc Phù Dung nhìn hắn một cái, ngồi xuống sau bàn trong thư phòng của hắn mới lên tiếng, "Đứng dậy đi."



"Tạ công chúa điện hạ." Tiêu Vọng vội vã đứng lên, lén nhìn về phía Bắc Phù DUng, trong lòng có chút tán tưởng, Phù Dung công chúa của bọn họ đúng là quốc sắc thiên hương, dáng người xinh đẹp.




Bởi nó vốn được xây cách kinh thành khá xa, đoạn đường đó cũng chẳng có ai đi, qua nhiều năm như vậy liền bị cỏ hoang che khuất, người ngoài cũng chưa bao giờ cần qua nơi đó, vì vậy hành cung của Dịch vương này dần dần bị người ta cho vào quên lãng.



Hai ngày nay, Đỗ Văn Hội cuối cùng cũng nghe ngóng được chuyện của hành cung Dịch vương một cách rõ ràng, thế nhưng kết quả nghe ngóng được lại làm trong lòng hắn bất an không ngừng. Những người được hỏi về hành cung Dịch vương, người trẻ tuổi thì mờ mịt không rõ, có người thì lại nói rằng đó là Quỷ Cung không thể tới, những người cao tuổi đa phần sau khi nghe xong đều biến sắc, ngay cả nói cũng không muốn nói tới.



Tạm thời không nhắc đến trận hỏa hoạn lớn quỷ dị năm đó, địa chấn khiến người ta phải sợ hãi. Ngươi dân cho rằng trận địa chấn đó là bởi thần tiên trách phạt, cũng có người cho rằng địa phủ muốn câu hồn trên diện rộng, còn có người lại nói là do yêu quái sắp xuất hiện, nói chung chẳng phải là chuyện tốt gì. Địa chấn trên hành cung, ai mà dám nói gì chứ?



Người của hắn ban ngày tìm quanh hành cung không phát hiện ra bất cứ điều gì, thế nhưng theo kết quả lần theo của bọn họ thì Đế Phi quả thực đã vào hành cung!



Nếu lỡ như Đế Phi xảy ra chuyện gì, hắn phải tự cầm đầu mình đi gặp Đế Quân rồi!



Không đợi Đỗ Văn Hội nghĩ ra cách gì, hoàng thất Bắc Thương đột nhiên lại ra bố cáo, nói rằng hoàng thất đã quyết định, dị bảo Thốn U quả ở ngay trong phế tích hành cung của Dịch vương, treo giải thưởng cho người tìm được Thốn U quả. Ai có được Thốn U quả giao cho hoàng thất, sẽ được người có công danh sẽ được thăng quan tiến chức, phong thưởng hậu hĩnh, thường dân hoặc người trong giang hồ sẽ được thưởng ngàn vạn lượng hoàng kim, ruộng tốt trăm mảnh.



Bố cáo này vừa ra đã làm kích động cả một vùng.



Chim chết vì lương, người mất vì tiền. Không cần quan tâm xem Quỷ Cung hung danh thế nào, trọng thưởng như vậy ắt có dũng phu. Không tới ba ngày, rất nhiều nhóm người tụ tập ngoài hành cung, vốn chỉ là phế tích hành cung u tĩnh, lần đầu tiên lại náo nhiệt tới chừng này.



Sợ rằng nhiều người dễ sinh chuyện, hoàng thất Bác Thương phái binh bao vây lại cả phế tích hành cung, một ngày chỉ cho năm mươi người vào. Ngày hôm sau dù có người ra hay không, sẽ cho thêm năm mươi người vào tiếp. Vì vậy có rất nhiều người không tới kịp để xếp hàng vào sớm liền dựng trại ở ngoài, mỗi ngày còn có vài tiểu thương mang đồ ăn qua bán, quả thực đã trở thành một khu chợ tạm náo nhiệt.



Quỷ Cung từ trước tới nay chưa bao giờ ồn ào đến vậy, trong sự náo nhiệt này, có rất nhiều người đã quên đi nỗi sợ quên đi rằng ba ngày đã trôi qua, bốn mươi lăm người đã vào được ba ngày vẫn chưa ai ra cả.