Đế Vương Sủng Ái

Chương 255 :

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Đám người đó chẳng những không chịu đi ra, cũng chả gây ra động tĩnh gì cả. Đống đổ nát hoang tàn của hành cung này quá lớn, và trải qua một trận động đất, địa hình xảy ra chút biến hóa, xuất hiện rất nhiều vết nứt đổ, thậm chí có một số nơi còn sập ra một cái lỗ ngầm dưới lòng đất, không ai có thể nói rõ tình hình hiện giờ ở dưới đó như thế nào, thật ra cho dù cho người té chết ở trong kia, hoặc ngã trong đó không thoát ra được cũng có khả năng.



Nhưng buổi tối thực sự có người nhìn thấy ma trơi, và có nhiều người gan dạ, cộng với quà thưởng quá hấp dẫn, bọn họ đều ở lại đây.



Đỗ Văn Hội dắt theo người dựng lên vài túp lều, trong lòng lo lắng chống đầu mình suy nghĩ, phải làm sao đây? Nếu như đi vào vẫn không thể tìm thấy Đế Phi thì sao?



Lúc này, một tên thuộc hạ phóng bước to chạy tới, trong tay dâng lên một lá thư, gấp gáp nói: "Đại nhân, Đế Quân gửi thư!"



Đỗ Văn Hội lập tức nhảy cẫng lên: "Mau mang qua đây!"



Năm ngày trước hắn đã báo cáo tình hình bên đây về đó, bởi vì bây giờ ba trăm trạm dịch đã được thiết đặt hoàn chỉnh, mỗi một đoạn đều có bồ câu đưa thư, cho nên thư rất nhanh được đưa tới, nhưng hắn không ngờ đến Đế Quân hồi thư nhanh như vậy!



Đọc thư hắn mới biết, thì ra Đế Quân sớm rời khỏi Phá Vực tiến về Bắc Thương! Thư được gửi đi từ ba ngày trước trên đường đi, đoán chắc chẳng bao lâu nữa ngài sẽ đến!



Thư được đích thân Trầm Sát viết, bút nét rất có lực, nét chữ sắc bén phóng khoáng.



"Đế Quân đến rồi!" Đỗ Văn Hội tay cầm bức thư run run. Đám thuộc hạ cũng bỗng dưng hưng phấn. Thật ra đây là nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ, nếu là việc khác thì còn đỡ, những thứ liên quan đến Đế Phi, Đế Quân từng dặn dò, nếu nàng xảy ra chuyện gì trước mặt bọn họ, thì cả đám phải chết chôn cùng.



Bây giờ Đế Quân đích thân đến đây, bọn họ cũng xem như có người chủ cốt rồi.



...



Trên sàn đất ướt át nhơ nhớp khiến trong lòng người cảm thấy bực bội, dưới đế giầy dính phải những thứ này, làm cách nào cũng không gỡ ra được. Càng khiến người ta sụp đổ, đó là nàng đã đi vòng nơi đây vỏn vẹn ba ngày nay rồi.




U U chạy qua, cũng nhìn thấy cánh cửa đó, nhảy vào lòng nàng vô cùng uất ức u u vài tiếng, dường như đang khóc.



"Được rồi được rồi, là ta ngu, những ngày nay ngươi đã vất vả nhiều rồi, ra ngoài ta nướng thịt cho ngươi ăn."



Lâu Thất vỗ nhẹ đầu của nó. Chỉ là nàng không dám chắc chắn, cánh cửa này là lối ra. Hoặc có thể dẫn đến một nơi có hoàn cảnh thảm khốc hơn nữa?



Nhưng U U rất tin tưởng nàng, kêu hai tiếng liền nằm trong lòng nàng nghỉ ngơi. Ba ngày nay nó giúp đỡ tìm lối thoát, trên nhảy dưới bò, không được ăn, nó mệt chết đi được, và điều quan trọng nhất là may mắn có con vật nhỏ này ở bên cạnh, nàng còn có thể nói chuyện có động lực giữ gìn mạng sống, nếu bị nhốt trong không gian tràn đầy hơi thở chết chóc ngập đầy dầu xác, nàng hóa điên mất.



Nàng ẵm theo U U không do dự gì mà mở cánh cửa đó đi ra.



Không như nàng tưởng tượng có một hoàn cảnh khác, chỉ là một lối đi, tứ phía đều là ván gỗ, lạnh cứng nhưng sạch sẽ, một vật khác cũng không có. Lối đi cao khoảng một mét tám, không tới hai mét, bề ngang rộng chưa được hai người đi ngang hàng với nhau, không gian không lớn lắm. Trái phải đều có vài ngọn đèn, nhưng đã sớm dập lửa, đứng ở cửa còn đỡ, có tí ánh sáng, nhìn về phía trước là một màn đen tối, giơ tay không thấy năm ngón.



Sớm biết vậy nàng nên đem theo Lam Hải Dạ Minh Châu ở bên người, trong tình cảnh này cũng có thể chiếu sáng. Xem ra bây giờ phải mò mẫm tiến lên rồi, nếu nói trong bóng tối không ẩn chứa nguy hiểm gì, Lâu Thất không tin đâu.



Nàng cười khổ một tiếng, thật ra sớm biết tính cách không sợ chết của mình không thể nào rửa tay gác kiếm sau đó thoải mái hưởng thụ phong hoa tuyết nguyệt ngao du sơn thủy. Kiếp trước người bạn về sau làm nghề điểm tâm nói nàng, là một nhà mạo hiểm bẩm sinh, người con gái yêu kiều bình dị trông có vẻ ôn nhu vô hại, nàng không thích dạng như thế, cho nên mới lựa chọn lái trực thăng đi thám hiểm Bermuda.



Núi thì nàng chỉ thích chỗ hiểm dốc, nước, nàng càng thích dậy sóng hùng vĩ. Đây không phải là tính cách không sợ chết thì còn gì nữa.



"U, u u." U U nhảy từ trong lòng nàng ra, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, đột nhiên nghênh đầu kêu hai tiếng, toàn thân run rẩy, Lâu Thất nhìn thấy lông lá trên người nó đột nhiên phát sáng lên rất nhiều, bởi vì số lượng đông đúc, cho nên đại khái có thể dựa vào nó phát sáng làm trung tâm, phạm vi chiếu sáng khoảng chu vi một mét.



Ánh sáng như vậy đối với nàng đã đủ rồi! Lâu Thất mừng rỡ ôm lấy nó, đưa lên trước mặt, nhịn không được tặng cho nó một nụ hôn. "U U, ngươi thật là một bảo bối!"