Đế Vương Sủng Ái

Chương 256 :

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Tiếp nhận sự tán dương và nụ hôn U U trở nên đắc ý vô cùng, sự đắc ý này khiến nó tiếp tục nhổ vài sợi lông phát sáng và thoáng chốc đung đưa cái đuôi là rõ.



"U u..."



Đúng vậy đúng vậy, nó là thiên hạ vô địch mà!



Lâu Thất ôm Tử Vân Hồ U U như ngọn đèn bước vào lối đi.



Bước chân của nàng đó giờ rất nhẹ nhàng, nhưng trong lối đi này vẫn rất rõ ràng, từng tiếng từng tiếng, vang ra rồi lại dội ngược, giống như có tiếng hồi lại.



Lối đi này rất dài, và cong cong vẹo vẹo chứ không phải là một đường thẳng.



Cũng không biết đi được bao lâu, Lâu Thất cảm thấy bản thân sắp đói xỉu rồi, nàng dừng lại, đột nhiên trước mắt tối thui.



"U U?"



Lâu Thất cúi đầu, phát hiện tinh thần U U uể oải, thở thoi thóp nằm mềm nhũn trong lòng nàng, giống nhiên mất đi sự sống.



"U..."



U U không ngước nổi đầu lên được nữa, yếu đuối kêu lên một tiếng.



Trong đầu của Lâu Thất suy nghĩ đoán liền biết được nguyên do nó sử dụng năng lượng quá độ, bỗng dưng vừa giận vừa thương, "Cái con hồ ly này, để lông lá của mình phát sáng thì ra sẽ tổn hao năng lượng tinh thần lớn như vậy, ngươi dám cả gan sử dụng?" Con hồ ly ngốc nghếch này vì muốn soi sáng cho nàng, thật là chấp nhận chịu lỗ lớn luôn.



"U u..." Tiếng kêu này yếu ớt giống con mèo vừa mới được sinh ra.
Còn có Phá Sát, Đạp Tuyết, cái đầu tiên là thiên hạ đệ nhất thần binh khí, cái sau là con hãn huyết bảo mã có linh tính cực kì mạnh mẽ, hắn cho nàng mà chả cần cau mày suy nghĩ.



Càng khỏi nói khi bắt đầu ở Mê Hồn Cốc, nàng rơi xuống vực sâu, hắn lập tức có nghĩa khí buông tay nhảy xuống theo. Ở bến nước của Vân Phong Sơn Trang, hung trận Sinh Linh Tiếu, hắn không màng mọi thứ xông ra sự giam cầm để độ khí cho nàng, cứu nàng một mạng.



Hắn bá đạo, mạnh mẽ, nhưng tổng quan mà nói, đối với nàng, hắn không hề ki bo mà cho đi tất cả.



Quan điểm tình cảm không giống nhau, có liên quan đến hoàn cảnh tổng thể, chỉ là nàng làm biếng cưỡng chế hắn thay đổi theo ý mình, nàng sẽ thất vọng, trong lòng cũng sẽ có ít nhiều chua xót và không thoải mái, nhưng con người nàng cởi mở dứt khoác ở một điểm đó là, nàng không vì những điều như vậy mà phủ định toàn bộ con người hắn.



Đó cũng là lý do vì sao nàng đã rời khỏi mà vẫn tìm mọi cách giúp đỡ hắn. Họ đã từng sống chết có nhau, Lâu Thất thấy, cho dù không thể trở thành người yêu phu thê, Trầm Sát cũng sẽ trở thành một trong những người quan trọng nhất cuộc đời này của nàng. Nàng nguyện dốc hết mọi thứ để giúp hắn, phò trợ hắn hoàn thành đại nghiệp, và nàng luôn tin chắc, nếu nàng có nhu cầu, hắn cũng sẽ đến ngay không cần do dự.



Đó là sự thấu hiểu nhau giữa hai người bọn họ.



Một luồng khí lạnh thấu xương âm u phả vào mặt, sắc mặt Lâu Thất vừa nghiêm túc, vội vàng thắng gấp bước chân định tiến lên tiếp của mình.



Nàng lui một bước, lúc này mới bắt đầu quan sát hoàn cảnh chỗ đang đứng. Không có cây cối, trên đất mọc đầy cỏ dại, phía trước có một khe rãnh thật sâu, mặt đất xuất hiện sự cao thấp khác biệt quá to, nàng không nhìn thấy được phía trước có gì. Và vị trí nàng đang đứng hiện giờ là con đường đi vào cái khe rãnh kia, nàng đứng giữa khe rãnh độ cao khoảng hai con người, trái phải hai bên ngẫu nhiên sụp đổ hình thành những hang động.



Rốt cuộc mảnh đất này bị đại tự nhiên chà đạp tàn phá như thế nào vậy.



Dấu chân đi đến chỗ này đã có chút mơ hồ không rõ nữa rồi, bởi vì có một số đoạn đường mọc cỏ, một số đoạn thì có đất cứng và sỏi đá, không thể nhìn rõ được dấu chân. Nhưng nàng biết bọn họ đi theo con đường này, bởi vì chỉ có một con đường duy nhất có thể đi thôi.



Ngay lúc này, nàng mang máng nghe thấy từng hồi tụng ngâm vang lại.



Nghe không được nội dung của tụng ngâm, chỉ là âm thanh lúc cao lúc thấp, âm thanh đó tựa như ma âm, cứ thế tuông vào trong tai nàng. Sắc mặt nàng hơi thay đổi, định tiến lên hai bước để nhìn ngó, một bàn tay giơ ra bên cạnh, bắt lấy cánh tay của nàng, cổ tay của Lâu Thất vừa xoay chuyển, Phá Sát đã nắm ở trong tay, thân hình dịch chuyển, Phá Sát mang theo sắc lạnh chém qua bên đó.