Đế Vương Sủng Ái

Chương 262 :

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Lâu Thất nhìn trừng mắt sang phía bên kia. Các người chẳng có tý dũng cảm nào sao? Hả?



Chẳng có chút tình cảm chủ tớ tý nào.



U U, cái tên phản đồ này. Đã nói là sẽ không rời nhau cơ mà?



Trầm Sát bước tới rất chậm rãi. Thế nhưng khoảng cách vốn cũng không xa, chỉ khoảng vài bước chân. Trầm Sát đã bước tới trước mặt cô. So với nữ giới thì cô không phải là thấp, thế nhưng Trầm Sát thì cũng rất cao so với nam giới. Vì thế khi anh ta tới gần, Lâu Thất cảm thấy như bị bóng anh ta đè nén,



Cô suy nghĩ không biết lấy lý do gì. Chẳng phải là do hắn ta cao lớn, mà bản thân cô đang sợ hãi.



Nói ra thì cũng là, cô thấy chẳng hợp lý chút nào? dựa vào cái chứ? Thời hiện đại cô biết lái máy bay, biết dùng súng. Trong thời cổ đại, từng gặp đủ loại bùa chú, chẳng có gì mà chưa gặp? Thế nhưng sao lại sợ người đàn ông này. Chẳng qua cũng chỉ là bắt nạt vì cô trước đó chưa từng biết yêu thương gì, vì thế bây giờ trước mặt đàn ông cô sợ nhưng chuột sợ mèo?



Trầm Sát nhìn cô, nhìn chằm chằm, môi hơi mím, ánh mắt thâm trầm, không nói gì.



Không nói, thì cũng chẳng làm sao. Dù gì thì không nói cô càng thấy tự tin. Lâu Thất cảm thấy cơ thể cô mềm nhũn chẳng có tý sức lực nào, đầu óc loạn xạ.



"Trầm Sát, Ờ, lâu rồi không gặp"



Cô vừa nói xong, người kia đã cười lạnh lùng, đôi môi cười một cách châm biếm, nhìn Lâu Thất.



"Nàng định cả đời không muốn gặp ta ư?"



Hắn ta nói rất điềm tĩnh, quả thật điềm tĩnh, không có chút giận giữ nào. Lâu Thất nhận thấy người đàn ông này còn có chút hiểu biết, tính cách của Trầm Đại Sát Khí. 4 chữ này miêu tả quả chính xác,



Hỉ! Nộ! Vô! Thường!



Câu nói này vốn đã mang ý trách mắng và truy cứu. Lâu Thất lùi một bước, cười lớn: "Đâu có, sao có thể thế được."



"Ồ? Vẫn còn thỏa thuận đúng không?" Trầm Sát tiến lại gần.



"Cái đó, chàng nghĩ rằng ta đã rất niệm tình đúng không?" Lâu Thất lại lùi một bước, "Người khác muôn mua, ta còn không bán cơ."



Trầm Sát lạ tiến lên một bước, "À, vậy bây giờ bổn Đế Quân lấy mình ra để bảo lãnh, nàng không định nhận hay sao?" Hắn ta dừng lại, đôi mắt lim dim, nói từng chữ một, "Còn không nhận ư?"



Lâu Thất ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không biểu cảm của hắn ta. Cô nháy mắt. Cô muốn nói, đây là ép người khác phải mua hay sao? Không ngờ anh ta lại nói: "Lúc này có đùa bổn Đế Quân cũng không có tác dụng đâu.
"Đế..Đế Quân!"



Trầm Sát nhìn hắn một lượt, Lâu Tín cũng suýt ngã lăn xuống. Đế Quân nhìn hắn, hình như có mang chút sát khí?



"Đế Quân" đám người Đồ Bôn hoàn toàn ngơ ngác sau đó chợt hiểu ra, sắc mặt thay đổi, sau đó quỳ xuống.



Thực ra họ cũng đã quen với hoàng thất. Khi còn nhỏ lúc gặp quan phủ cũng rất cung kính. Trên đời này được gọi là đế quân hiện nay chỉ có một người, đó chính là Phá Vực Quân, người mà đã được nghe kể quá nhiều.



Liệu có phải Lâu Tín đang đùa họ hay không? Tất cả mọi người đều nhận ra thì hẳn là không sai.



Đồ Bôn cắn răng, rồi mới ngẩng đầu hỏi: "Công tử của chúng ta đâu?" Thế nhưng hắn không hỏi Trầm Sát mà chỉ dám hỏi Tiểu Trù.



Lâu Thất lúc đó mới xuất hiện: "Các ngươi vẫn khỏe chứ?"



Đồ Bôn lúc này như bị sét đánh.



Công tử của họ tuấn tú khôi ngô, võ công cao cường, thế mà bây giờ lại được người ta cõng ư.



Mặc dù đã biết từ lâu rằng Lâu Thất là nữ giới. Thế nhưng cô luôn đóng giả nam, hành sự đều rất phóng khoáng. Vì thế họ đã quen gọi là công tử, cũng quen với hình ảnh công tử. Nhìn thấy cảnh này mọi người đều ngơ ngác.



Lâu Thất cảm thấy thế này đúng là làm mất hình ảnh của mình. "Cái đó... chàng thả ta xuống..."



"Hả?"



Cô lập tức trừng mắt nhìn đám người Đồ Bôn: "Chết tiệt, bổn công tử tìm các người bao nhiêu ngày, đói mềm cả người, cõng một chút thì đã làm sao? Các ngươi sao ai ăn uống no béo mà lại còn dám nhìn ta như thế hả."



Lâu Tín ôm miệng không dám cười.



Ai dám ăn uống no nê béo căng béo tròn chứ. Cô nương, cô không to nhỏ với Đế Quân, chứ chúng tôi nào dám có ý gì?



Lúc này Lô Đại Lực đang ngờ ngác mới hỏi: "Cô không đi nổi sao? Vậy ta cõng cô, trên lưng ta sẽ dễ chịu hơn lưng tên kia.



Lâu Tín lập tức tránh ra, tránh xa một chút. Tên này muốn chết hay sao, dám tranh giành đàn bà với Đế Quân.