Đế Vương Sủng Ái

Chương 263 :

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Lô Đại Lực vừa dứt lời liền phát hiện mọi người đang tránh xa hắn ta. Một luồng gió lạnh ập tới, hắn khoanh tay, hỏi với vẻ khờ khạo: "Sao đột nhiên lại lạnh thế?"



Ngay trước khi Trầm Sát định ra tay thì Lâu Thất đã nắm lấy hai tay của hắn: "Ấy ấy, hắn ta chỉ là ngây thơ nghĩ thế thôi!"



Hắn ta định ra tay thật với Lô Đại Lực. Đường đường là Đế Quân mà hẹp hòi thế!



Trầm Sát hừ một tiếng: "Thiên hạ không có người đàn ông ngây thơ."



Lâu Thất sững người, định giơ ngón tay thối ra trước mặt hắn. Nói đúng! Kẻ không ngây thơ nhất chính là chàng! Một kẻ đầu có chút trục trặc bày tỏ ý tốt với cô mà hắn cũng nghĩ xa tít đi đâu.



"Hắn ta cũng theo nàng ư?" Trầm Sát nhìn Lô Đại Lực, rồi tiếp tục nói: "Tứ chi phát triển, ăn cũng đâu ít. Cửu Tiêu Điện không nuôi những kẻ vô dụng"



Điều quan trọng nhất là hắn còn định cõng người đàn bà của mình.



Lâu Thất lúc này tức giận, "Ta nói cần chàng nuôi hay sao? Người của ta, ta tự nuôi?"



"Người của nàng, nàng tự nuôi ư?" Giọng của Trầm Sát hơi trùng xuống, "Vậy nàng là người của ai?"



Chẳng phải cô ta luôn nói là người của hắn sao? Cô là người của hắn thì đương nhiên là do hắn nuôi. Thế nhưng chỉ vì một câu nói của tên ngốc nghếch kia mà cô ta dám bực mình với hắn?



Lâu Thất tức quá: "Trầm Sát, bổn cô nương tuyên bố với chàng một lần nữa. Bổn cô nương có tự do cá nhân, không phải đồ vật của bất kỳ ai?"



"Nàng là phi của bổn Đế Quân, đã chiếu cáo thiên hạ rồi." Hắn ta điềm nhiên nói.



"Phi? Chàng nói là đủ sao? Xin hỏi Đế Quân ngài? Hoàng hậu của ngài là ai, phong lúc nào thế?" Giọng của Lâu Thất cũng trầm xuống.



Trầm Sát hỏi ngược lại: "Nàng muốn phong hậu khi nào?"



Câu này hỏi cô ta, chẳng lẽ cô phải nghĩ hộ hắn ta hay sao? Có phải là muốn giúp hắn tuyển hoàng hậu hay không? Cô càng tức giận, chỉ muốn véo tai của hắn.



Lâu Tín không dám tin vào những gì đang xảy ra. Tiểu Trù thì có chút ngưỡng mộ, lại thấy hứng thú. Còn bọn Đồ Bôn thì ngẩn người.



Ai tới nói cho họ biết đang có chuyện gì vậy? Hai người này cãi nhau sao? Khi nãy vẫn tốt như thế, khi nãy họ mới được nhìn công tử nhà mình trong bộ dạng thiếu nữ một chút. Thế mà bây giờ chưa kịp nhìn quen mắt thì cô ta lại thành một người đanh đá thế này.



Lâu Thất chẳng quan tâm tới gì khác, tuôn ra những lời muốn nói từ lâu: "Từ nay về sau, Phá Vực chỉ có mình ta là phi, đúng không? Chàng đang chơi trò chữ nghĩa với tay hay sao! Họ Trầm kia, chỉ có một phi, sau đó thêm một hậu, rồi còn vô số thị cơ, đúng không. Đừng tưởng bổn cô nương này ngốc nghếch nhé!"



Trầm Sát: "..."



"Nói còn chẳng nói với ta, còn chiếu cáo thiên hạ. Vạn nhất sau này ta thích lấy người khác thì sao?"
Lâu Thất lấy ra cây roi Thí Hồn trên người mình, nói với Trầm Sát: "Đế Quân, có muốn xem cây binh khí mới của ta không? Roi Thí Hồn!"



Trầm Sát nhìn cây roi trong tay cô: "Tiêu Gia làm sao?"



"Không sai."



Lúc này những người kia đã tới, chúng mặc trang phục màu đen, đội cả mũ. Khuôn mặt của chúng đều được che kín, bởi tộc quỷ nhân sợ ánh nắng mặt trời.



Đồ Bôn và Tiểu Trù đã tới dốc núi. Lâu Tín đứng bên cạnh Lâu Thất. Lâu Thất lấy ra Phá Sát đưa cho hắn: "Hãy xử lý những kẻ này, không cần nể mặt chúng."



Lâu Tín nhận thanh Phá Sát, nhưng quay sang nhìn Trầm Sát. Phá Sát là của Đế Quân mà. Ngoại từ Phá Sát, thì Đế Quân chưa báo giờ mang theo vũ khí gì.



Lâu Thất bèn mở miệng: "Người có biết dùng không?"



Lâu Thất vốn định nói, võ công của Trầm Sát hơn người rất nhiều, hai tay không cũng lợi hại hơn người. Thanh bội kiếm của Lâu Tín xem ra đã bị đám quỷ nhân cất đi mất, hắn không có vũ khí thì khá bất lợi.



Thế nhưng Trầm Sát thấy thế cũng lạnh nhạt đi một phần. Người đàn bà của hắn mà đối với thị vệ còn tốt hơn với mình. Nếu hỏi Đế Quân hắn có vui không, thì hắn chỉ muốn nói rằng, hắn đang muốn bóp nát cổ ai đó.



Tộc quỷ nhân đó đúng lúc này đã tiến tới.



Có khoảng 100 người, toàn bộ đều là nam nhân.



Trầm Sát nghĩ tới lời của tên tộc trưởng trẻ lúc họ đuổi tới rằng hắn muốn thưởng Lâu Thất cho đám này chơi đùa, trên khuôn mặt Trầm Sát lộ rõ vẻ lạnh lùng



"Trưởng tộc và trưởng tộc trẻ có phải là các người giết hay không?" Một mụ già trong đám đó bước ra nói. Mụ ta nhìn quét qua Lâu Thất và Trầm Sát, đôi mắt đỏ như máu



"Là bổn Đế Quân giết đó, ngươi có ý kiến gì sao?"



Trầm Sát không đợi bọn họ bao vây mà chủ động tiến tới.



Một số tên trong đó sợ hãi lui vài bước.



Mụ già tức giận, chỉ ngón tay về phía Trầm Sát: "Ngươi dám giết chồng và con trai ta. Hôm nay ta sẽ lấy mạng các ngươi đế tế họ. Mọi tim các người để cúng cho họ."



Trong lúc nói, thì Trầm Sát đã tiến sát bọn chúng, lạnh lùng nói: "Bổn Đế Quân hôm nay muốn tộc quỷ nhân các người tuyệt diệt."



Lâu Thất cười khẽ, "Xem ra, chúng sẽ ra đi cùng nhau rồi."