Đế Vương Sủng Ái

Chương 279 :

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Tiêu Vọng không ngờ ở chỗ này lại gặp được mấy người kia.



Đám người Nguyệt vệ cũng không ngờ, người ngoi từ dưới nước lên không phải Đế Quân và Đế Phi mà lại là Tiêu Vọng và mấy tên thị vệ.



Nhất thời, hai bên đều không nói gì, nhưng trong lòng đều âm thầm đề cao cảnh giác. Không ai tính đến Tiêu Vọng, bởi vì bọn họ vừa nhìn đã biết võ công của hắn chỉ ở mức bình thường, đối với bọn họ thì người này không đủ sức uy hiếp.



Trong mắt Nguyệt, tám tên thị vệ kia đều có bản lĩnh ngang hàng với Trần Thập, Lâu Tín, Ngụy Thiểm, còn hắn thì hơn bọn họ một chút. Nhưng coi như hắn lấy một chọi hai, ba người Trần Thập lấy một chọi một thì bên kia vẫn còn thừa ra ba người, đương nhiên không tính đến Tiêu Vọng.



Muốn thắng, cũng không dễ dàng gì.



Lúc này, đối phương cũng đang dự đoán lực lượng của đám người Trần Thập, thấy được kết quả, bọn họ cũng thả lỏng không ít.



Người cầm đầu thấp giọng nói gì đó với Tiêu Vọng, vẻ mặt Tiêu Vọng cũng nhẹ nhàng hơn, chủ động vẫy tay chào hỏi với đám người Trần Thập.



"Mấy vị sao lại ở chỗ này vậy? Không đi cùng những người khác tới Nặc Lạp thành sao?"



Hắn giả vờ không biết những người khác đã xảy ra chuyện gì, biểu hiện của hắn giống như mọi người đều đã an toàn thuận lợi rời đi vậy.



"Sao Tiêu công tử lại không rời đi?" Nguyệt cũng giả bộ.



Thời điểm này, đám người bọn họ đều xuất hiện ở đây, trong lòng tất cả đều hiểu rõ, chỉ là không ai nói toạc ra mà thôi. Tiêu Vọng lau nước trên mặt, nói ra: "Thật ra ta nghe nói trong hồ này có một loại bùn, dùng để rèn đao thì sẽ khiến cho đao càng thêm bền và sắc bén hơn."



Đúng là một cái cớ rất hay!



Lâu Tín nghiêm túc nói: "Vậy sao? Chúng ta nghe nói trong hồ này có cá ăn thịt người, trước giờ chưa từng nghe đến nên muốn mở mang kiến thức một chút."



"Cá ăn thịt người?" Tiêu Vọng sững sờ: "Thật sự có cá Cá ăn thịt người sao?"


Không ai ngờ hắn lại đột nhiên đổi mục tiêu tấn công, cho nên hai tên thị vệ kia bị hắn đánh trúng, lập tức có một tên phun ra một ngụm máu, té ngã vào trong nước. Lâu Tín thấy thế cũng không bỏ lỡ cơ hội, lập tức đâm vào sau lưng người kia, đâm xuyên qua...



"Hèn hạ!" Thị vệ cầm đầu tức muốn nổ mắt.



Lâu Tín thu kiếm về, mệt mỏi thở một hơi, sau đó cười ha hả trả lời: "Xì, nói như kiểu các ngươi không hèn hạ vậy?"



Thị vệ cầm đầu vốn cho rằng bên hắn đã nắm chắc phần thắng rồi, nhưng không ngờ trong nháy mắt đã có một chết, một bị thương, đương nhiên trong lòng sẽ rất khó chịu. Bọn họ cho rằng những thị vệ này có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là tùy tùng của công tử nhà giàu mà thôi, không thể so được với thị vệ xuất thân hoàng thất như bọn họ. Nào ngờ thực lực của đối phương lại mạnh như vậy.



"Các ngươi rốt cuộc là ai?"



Nguyệt không nhịn được cười một tiếng: "Hiện giờ mới nhớ ra chuyện này, không cảm thấy quá muộn rồi sao?"



Thị vệ cầm đầu kia cắn răng: "Mặc kệ các ngươi là ai, hôm nay nhất định sẽ bỏ mạng ở hồ Vong Ưu này!"



Tiếng nói của hắn vừa dứt, trong nước lập tức có hai bóng người nhảy lên, một người nhảy từ trên không xuống, mạnh mẽ vỗ vào đỉnh đầu của hắn, dìm xuống nước. Một người dùng roi dài màu đen đánh về phía người khác, quần áo người đó lập tức rách ra, da thịt cũng bị đánh thành một vết thương rất sâu.



Một giọng nói trầm thấp vang lên: "Bổn Đế Quân muốn nhìn xem ai sẽ chết ở hồ Vong Ưu này."



Đám người Nguyệt vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trầm Sát và Lâu Thất từ trên không nhảy xuống, lập tức kêu lớn.



"Đế Quân, Đế Phi!"



"Cô nương!"



Lâu Thất nhảy vào trong nước, cười rạng rỡ: "Các ngươi không sao chứ?"



"Trần Thập còn chưa lên!" Lâu Tín đột nhiên biến sắc.