Đế Vương Sủng Ái
Chương 280 :
Ngày đăng: 14:15 19/04/20
Lâu Thất vừa nghe thấy thì lập tức muốn lặn vào nước, Nguyệt vội vàng nói: "Đế Phi xin hãy nghỉ ngơi, thuộc hạ nhất định sẽ mang Trần Thập quay về!" Nói xong, hắn lập tức lẩn vào trong nước.
"Chàng có cảm thấy Nguyệt Vệ đại nhân hình như có chút kỳ lạ không?" Lâu Thất nhìn sang Trầm Sát.
Trầm Sát với tay vén tóc ướt phủ trên trán nàng ra, thấp giọng cười, ánh mắt long lanh, rạng rỡ đến mức Lâu Thất có chút hoa mắt. Trời, nam nhân này lại mê hoặc nàng rồi.
Mỗi lần hắn nở nụ cười hiếm hoi như ánh sáng bảy màu sau sương tuyết, phong thái tao nhã tuyệt vời khiến người khác mê mẩn không thôi.
Lâu Thất bị hắn mê hoặc đến mức đầu óc hỗn loạn, không nghe thấy hắn nói gì cả. Nhưng Lâu Tín và Ngụy Thiểm đang tìm cách tiêu diệt sạch sẽ những kẻ địch còn lại thì nghe thấy. Đế Quân nói," Từ nay Nguyệt sẽ đối đãi với nàng như ta."
Một lúc sau, Nguyệt đỡ Trần Thập từ trong nước nổi lên.
Lâu Thất vừa thấy vết thương trên vai của Trần Thập thì sắc mặt nghiêm trọng, Trần Thập vội nói: "Cô nương, thuộc hạ chỉ bị thương nhẹ, không sao."
Nguyệt thêm vào: "Trần Thập có phát hiện."
Mọi người đều nhìn sang Trần Thập, hắn lại áy náy cúi đầu: "Thuộc hạ để Tiêu Vọng chạy mất rồi. Trong nước này có San Hô Trận, Tiêu Vọng đã vào San Hô Trận rồi nhanh chóng biến mất, thuộc hạ đuổi theo một đoạn thì phát hiện đó là đá san hô do con người xếp đặt, hơn nữa phía trước có một động đá rất lớn."
Nguyệt tiếp lời: "Tiêu Vọng chắc là đã vào trong động đá đó rồi."
"Vậy các ngươi nhìn thấy dưới nước có xoáy không?" Lâu Thất vội vàng hỏi.
Nguyệt và Trần Thập đều lắc đầu.
Lâu Thất cắn răng, ba nữ ngư áo đen đó lại lừa họ, hoặc là xoáy nước quả thực tồn tại chỉ là chưa dẫn họ đến đó thôi?"
"Lâu Thất dường như rất có hứng thú với xoáy nước." Đôi mắt Trầm Sát nheo lại, nhìn nàng.
Trong lòng Lâu Thất sợ hãi, nếu hắn biết mục đích nàng tìm xoáy nước là gì thì không biết có bẻ gãy cổ của nàng trong cơn tức giận không.
Nàng nở một nụ cười: "Chỉ là hiếu kỳ, chỉ là hiếu kỳ, mặt hồ này tĩnh lặng như vậy, ta không biết dưới đáy nếu có xoáy nước thì sẽ có hiện tượng kỳ lạ như thế nào, vì vậy muốn xem thử mà thôi."
Chờ đến lúc nghe bên tai hơi thở nặng nề của hắn, Lâu Thất mới phát hiện tim mình cũng đang nhảy thình thịch.
Đế Quân hắn đây có phải là giở trò lưu manh không?
Nhưng nói hắn giở trò lưu manh thì quả thực chỉ là giúp nàng cột lại dây đai, không hề nhân cơ hội mà chạm ngực...
Nhịp thở hai người đều loạn lên.
Trầm Sát giờ phút này rất mong muốn gần gũi với nàng hơn một chút, bèn ra hiệu cho nàng ấy nằm lên lưng. Lâu Thất cũng không từ chối, nhảy lên lưng hắn, rồi được hắn cõng đi. Đi mãi, Trầm Sát đột nhiên nhớ đến những lời nàng từng nói, ngực có chút nghẹn, liền truyền âm cho nàng.
"Bổn Đế Quân chưa từng có thị nữ dạy chuyện phòng the, cũng chưa từng có gái hầu, càng chưa từng qua đêm với kỹ nữ, mua vui với ca kỹ vũ kỹ."
Lâu Thất nghe hắn đột nhiên nói một câu kỳ lạ như vậy, nàng ban đầu chưa kịp phản ứng lại, đợi làm rõ lời của hắn liền ngẩn ngơ một lúc, sau đó không nhịn nổi bụm miệng cười đến mức hai vai rung lên liên tục, lại sợ bị đám Nguyệt nghe thấy nên phải tìm cách kìm nén, bộ dạng cực kỳ đau khổ.
Trầm Sát giận: "Có gì đáng cười?"
"Không cười, không cười," Lâu Thất cố gắng nhịn: "Ta là cảm thấy có chút lạ, chàng đã hai mươi mấy tuổi rồi, sao lại".
"Không thích."
Hắn không thích quá gần gũi với những nữ tử đó, thân mật thì càng không muốn, nếu trên giườngcó mùi phấn son của nữ nhân thì hắn sẽ cảm thấy khó chịu ngủ không ngon, giường của nữ tử thanh lâu nghĩ thì lại càng dơ bẩn. Mà lúc hắn hiếu kỳ đối với việc phòng the thì lại một lòng muốn báo thù.
Lâu Thất không thể không thừa nhận, nghe được lời của hắn, nàng cảm thấy vui sướng.
Trong đường nước chảy tối tăm, chỉ nghe thấy âm thanh lội nước của họ, bốn người phía trước thỉnh thoảng mở miệng nói vài câu.
Trầm Sát cõng nàng, đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhưng đây vốn dĩ không phải là một nơi ấm áp, còn chưa đợi hắn tận hưởng đủ loại ấm áp này thì trước mặt đột nhiên có một lối rẽ gấp, lại có một cái hồ xuất hiện trước mặt họ.