Đế Vương Sủng Ái

Chương 281 :

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Mọi người vừa nhìn thấy hồ nước thì hít một hơi lạnh, không tại sao cả, vì hồ không nhỏ mà điều khiến họ kinh ngạc là ở giữa hồ đang có một xoáy nước xoay tròn với tốc độ rất nhanh!



"Cô nương, đúng thật là có xoáy nước." Trần Thập quay lại nhìn nàng.



Lâu Thất cũng sững sờ.



Họ vừa ra khỏi đường nước chảy tối tăm đó, hiện giờ đang đứng ở lối ra của đường nước chảy, nước dưới chân lặng lẽ chảy vào trong hồ rõ ràng có địa thế thấp hơn bên này, họ và cái hồ chỉ cách nhau chưa đến một mét. Có thể cảm nhận được hồ này nước lạnh cóng, bởi vì đứng ở đây có hơi nước lạnh phả tới, hơn nữa trên hồ còn có sương mù nhẹ. Bên trái là vách núi sát hồ, không có chỗ nào để đặt chân được, bên phải phía trên sườn dốc là một núi rừng rậm rạp xanh tươi.



"Lên sườn núi trước." Trầm Sát cảm nhận được Lâu Thất cứ nhìn chằm chằm xoáy nước đó, mày nhíu chặt chưa hề giãn ra.



Từ bên phải leo lên sườn núi, đứng như vậy cao hơn một chút, Lâu Thất nhìn được rõ hơn xoáy nước đó.



Nước của hồ này là nước thông, có nước của đường nước chảy mà vừa nãy họ đi tới đó chảy xuống, bên còn lại còn có một chỗ hổng nước chảy ra ngoài, nhưng nơi nước chảy ra có địa thế thấp hơn hồ, không nhìn được tình hình bên đó.



Xoáy nước đó là ở giữa hồ, như vậy từ trên cao nhìn xuống dưới, trung tâm xoáy nước không lớn, nước chảy cũng không mạnh, hoàn toàn không thể so với xoáy nước khi nàng xuyên không, cái này nhìn có vẻ êm dịu hơn nhiều. Nhưng Lâu Thất nhìn xoáy nước đó, trong lòng có cảm giác quái lạ.



Loại cảm giác căn bản không thể diễn tả được.



Nhưng lúc này bảo nàng đi thì nàng chắc chắn không chịu đi, thế nào cũng phải thử một lần, xem thử xoáy nước này có tác dụng đặc biệt gì không.



Lỡ như thật sự có thể giúp nàng quay về thì sao?



Vốn dĩ cứ một lòng muốn quay về, nhưng khi thật sự có một xoáy nước ở trước mắt, trong lòng nàng dường như lại không thiết tha như trong tưởng tượng.



"Nghĩ gì vậy?" Giọng của Trầm Sát đột nhiên truyền vào trong tai, Lâu Thất bỗng nhiên kinh hãi, ở giây phút này nàng phát hiện thứ nàng lưu luyến chính là hắn. Nếu nàng đi rồi, hắn sẽ thế nào?



Tuy tự mình đè nén nhưng nam nhân bá đạo này cuối cùng vẫn bước vào trong trái tim nàng, bắt đầu có tác động đối với cảm xúc của nàng.



Nàng âm thầm thở dài, lắc đầu nói: "Chỉ là nhớ đến lão đạo sĩ thối thôi."


Chủ tử, thuộc hạ phụ trách xử lý hai người này, Đế Phi bên đó thì phải dựa vào bản thân người rồi.



...



Trầm Sát không cởi áo, dùng nội lực đã hong khô y phục đến tám phần. Hắn liếc Lâu Thất một cái, khóe môi nhếch lên, nói một cách cười nhạo: "Thất Thất có một thân nội lực nhưng vận dụng vẫn chưa tới sáu phần."



Hắn nhìn ra được, nội lực hiện giờ của Lâu Thất cực kỳ dồi dào. Chỉ là nàng vẫn chưa thuần thục lắm đối với việc vận dụng nội lực, đánh nhau thì được, kỹ năng tấn công cực kỳ dũng mãnh, nhưng dùng ở phương diện khác thì lại có chút lúng túng.



"Vậy chàng dạy ta đi." Lâu Thất đối với việc sử dụng hết mức nội lực cũng chỉ là mới bắt đầu sau khi xuyên không đến đây, không thể thuần thục được như hắn cũng rất bình thường.



"Tới đây, bổn Đế Quân giúp nàng." Trầm Sát nhìn nàng, ánh mắt u ám không trong sáng.



Lâu Thất tưởng hắn muốn dạy mình làm sao vận dụng nội lực hong khô y phục, không ngờ vừa đi qua đó thì bị hắn một tay kéo vào trong lòng, hai tay hắn túm chặt vạt áo của nàng kéo xuống, lộ ra một vùng da thịt trắng như tuyết. Chưa đợi nàng kịp phản ứng, hai tay hắn kề sát bờ vai nàng lần xuống dưới, lại sờ được dây đai cột chặt phía sau xấp vải bông buộc ngực của nàng, nhẹ nhàng kéo ra. Lâu Thất lập tức cảm thấy ngực thả lỏng, không nhịn nổi thở nhẹ một hơi.



Quả nhiên, cột như vậy cũng không thoải mái, thật không biết những người dùng dây vải cột chặt ngực sao lại có thể chịu được.



Nhưng hành động của hắn lại lưu manh lần nữa, nàng không nhịn được trừng hắn, mặt nóng bừng.



Trầm Sát rút xấp vải bông đó ra, ước lượng, liếc nhìn nàng một cái: "Không sợ ép hỏng à." Nói rồi ánh mắt nhìn vào bộ ngực nàng không che đậy lộ ra nguyên hình, ánh mắt sâu xa.



Xấp vải bông đó hút đầy nước, bị hắn xách lên như vậy vẫn nhỏ nước, nhìn vào vừa dày vừa nặng, ý của hắn là thứ này dày nặng đến mức có thể ép ngực nàng hỏng luôn...



Mặt của Lâu Thất tiếp tục nóng lên, kéo y phục lại. Nam nhân này đột nhiên trở nên tà ác, đây là việc gì vậy chứ?



Hai tay Trầm Sát dùng sức vặn, xấp vải bông đó vắt ra một đống nước, hắn cũng có chút nghẹn lời, nàng chắc không phải đã dùng hết cả xếp vải bông đó chứ?



Sau khi vắt khô, hắn dùng một tay kéo dây đai được may vào, mở xấp vải bông ra, quả nhiên to bằng cả cái khăn trải giường. Vừa nghĩ đến vải bông này là thứ dính chặt vào nơi nào đó trên cơ thể nàng thì ánh mắt hắn lại lần nữa trở nên sâu xa. Vốn dĩ là muốn dùng vải bông này để dạy nàng làm thế nào vận dụng nội lực, hiện giờ lại đột nhiên thay đổi chủ định.



Đem vải bông mở ra trải lên mặt cỏ bên cạnh để nó phơi khô tự nhiên, đôi tay lớn của hắn với đến eo nàng, cởi đai lưng cũng rất có trọng lượng của nàng ra.