Đế Vương Sủng Ái

Chương 284 :

Ngày đăng: 14:15 19/04/20


Lâu Thất vẫn luôn chú ý tới thần sắc của cô ta, khi cô ta vừa nói xong, nàng rút roi ra nhanh như chớp, chiếc roi liền được quất mạnh vào mặt tường ở bên.



Thần sắc Ngư Nữ số một cả kinh, thế nhưng liền thấy, thế nhưng lại bình tĩnh rất nhanh, lộ ra vẻ tuyệt vọng ắt phải chết, cười lớn ha ha trên nỗi đau của người khác, "Dùng một cái roi mà muốn phá cánh cửa đá này sao? Rõ là suy nghĩ hão huyền mà! Có gộp lại hết sức lực của mấy ngươi thì cũng chẳng có cách nào để phá nát cánh cửa này đâu!"



"Vậy sao?" Roi này vừa hạ, bức tường quả thực chẳng động đậy gì, thế nhưng Lâu Thất lại nhướn mày.



Trầm Sát nhìn nàng một cái, trong mắt mang theo ý cười, mặc nàng làm đi làm lại.



Lâu Thất thu roi lại, ra hiệu cho Nguyệt thả cô ta ra, dù sao thì cô ta cũng chẳng chạy nổi. Ngư Nữ số một đứng thẳng tắp, đột nhiên nghe thấy Lâu Thất rất chắc chắn mà nói, "Ba người bọn chúng ở trong phải không?"



"Sao ngươi lại biết?" Cô ta lại lỡ miệng hỏi.



Lâu Thất cười rộ lên, "Đoán thôi."



"Cứ cho là ngươi đoán trúng, cũng chẳng mở được cánh cửa này." Ngư Nữ số một nhìn về cửa ra của đường nước mà bọn họ vừa rơi ra, Trần Thập nhìn theo, đột nhiên kinh ngạc nói, "Dòng chảy đã mạnh hơn rồi!"



Vốn khi bọn họ vừa ra khỏi, dòng nước đó không hề mạnh, thế nhưng giờ lại chảy xiết gấp hai lần! Hắn vừa dứt lời, Nguyệt đã đi qua xem xét nơi đó theo bản năng, lại phát hiện nó đã bị chặn lên rồi!



"Phát hiện ra rồi sao? Nơi đây có thể phong kín lại, đợi nước ngập đầy, các ngươi đều sẽ bị chết đuối ở đây." Ngư Nữ số một không ngờ bọn họ lại bị phát hiện ra sớm đến vậy, cũng không nghĩ rằng tỷ muội bên trong lại độc ác tới vậy, sau khi đối phương phát hiện họ trốn ở sau bức tường đá liền mở cơ quan muốn giết bọn họ ở đây! Ít nhất cũng nên cho cô ta chút thời gian cũng được, trước khi họ không kịp giết cô, để nước ngập đầy, dựa vào công phu bế khí trong nước, nói không chừng cô ta còn có một đường sống!



Giờ cô ta chỉ có thể tận sức tránh nói những thứ làm đối phương tức giận, khiến họ không nổi sát tâm giết cô ta nhanh như vậy nữa.



Thế nhưng khi cô ta còn chưa nghĩ xong kế hoạch, xẹt một tiếng, roi của Lâu Thất vụt về phía cô ta, cô ta chỉ cảm thấy eo sắp bị roi quất thành hai nửa, sau đó bóng người ngay lập tức bị bay lên, khi cô ta còn chưa phản ứng kịp đã bị hất mạnh xuống đất rồi.



Không, không thể nói là hất, nên nói là đập! Lâu Thất cuốn cô ta lên, coi như một cái chùy sắt bằng thịt người, đập mạnh lên mặt tường.



"Ầm!"




Lâu Thất bám lấy hắn, "Ta muốn xem xem chàng nói hay không."



"Có gì mà không thể nói chứ? Cơ quan thuật của Trần Vân Sơn." Trầm Sát liếc nàng một cái, "Bổn Đế quân lại muốn biết, trong đầu nàng đang nghĩ thứ gì cơ?"



"Nguyệt Vệ đại nhân." Lâu Thất đột nhiên xoay người hỏi Nguyệt ở đằng sau, "Lưu Vân tiên tử của Trầm Vân Sơn, không phải là một trong những người được chọn làm Đế Hậu của các ngươi sao?"



Nguyệt ròng ròng mồ hôi lạnh. Hiện giờ chẳng ai dám nhắc đến phi với hậu gì nữa chứ? Cửu Tiêu Điện chỉ có một phi, sau khi kiến quốc chỉ có một hậu!



"Lưu Vân tiên tử đã không qua lại với Đế Quân một thời gian dài rồi ạ." Nguyệt nói.



Lâu Thất cũng không cô ý muốn lên cơn ghen với Trầm Sát vào lúc này, chỉ là vừa rồi khi nàng sờ được cơ quan lại bắt được tia sáng trong mắt của Trầm Sát, phỏng chừng hắn biết được tác phẩm này là từ tay ai mà ra, lại nghĩ tới cơ quan thuật lần trước hắn nói của Trầm Vân Sơn, lại càng tò mò muốn biết tại sao hắn nghĩ về Trầm Vân Sơn, thế nhưng lại không nói ra.



Tuy nhiên câu này của Nguyệt rõ ràng lại khơi lên hứng thú của nàng, "Vậy thì, trước kia Lưu Vân tiên tử và Đế Quân của các ngươi có qua lại với nhau sao?"



Nói xong, nàng nhướn mày liếc xéo Trầm Sát, ánh mắt đó có ý là, tốt nhất là chàng đừng để ta biết được chàng làm gì với người khác, bằng không ta cũng mặc kệ các ngươi có phải là quá khứ của nhau không, mà bỏ đi đấy.



Trầm Sát mặt đen như đít nồi.



"Nói chuyện cho tử tế!" Câu này là hắn nói với Nguyệt, vốn chẳng có chuyện gì, bị Nguyệt nói vậy lại thành ra ám muội vô cùng!



"Không cho uy hiếp Nguyệt Vệ." Lâu Thất đưa tay bấm một cái vào eo hắn.



Bọn họ ở đây dừng lại không động, Tiêu Vọng ở phía đối diện chờ bọn họ tiến tới lo lắng đến mức như bị mèo cào vào tim. Hắn không nghe thấy bọn họ đang nói gì, chỉ oán thầm, lúc này mà còn không đi nhanh đi, có cái gì đáng nói chuyện chứ?



Lâu Thất cực kỳ phiền muộn, tại sao Trầm Sát lại chỉ phá cơ quan thuật của Lưu Vân tiên tử thôi chứ?