Đế Vương Sủng Ái

Chương 29 :

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


"Nơi này là cấm địa khu lao ngục!" Trầm Sát thấy nàng không cử động liền đưa tay giữ lấy cổ tay nàng, kéo nàng một cái. Lâu Thất không ngờ hắn lại có hành động đó, nhất thời không chú ý, bị hắn kéo nhào về phía mình.



Trầm Sát nghĩ nàng ta không biết đã ở đây bao nhiêu lâu rồi, trong lòng không khỏi có chút lo lắng và bực bội, hắn cũng không nghĩ nhiều, cứ thế đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ bé của nàng sau đó bay khỏi đây.



Đúng trong lúc này, khóe mắt Lâu Thất liếc nhìn thấy một loại thực vật mọc ở góc đình, nàng thầm giật mình nhưng chưa kịp lên tiếng thì Trầm Sát đã ôm nàng rời khỏi nơi này. Vì người đang bay trên không, nhìn từ trên cao xuống, Lâu Thất mới phát hiện ra chỗ nàng ngồi ban nãy bị bảy cây hòe bao quanh. Bảy cây hòe đó cao lớn um tùm, che kín mái đình nhỏ.



Theo lý mà nói, góc này đúng là rất kín đáo, tại sao lúc trước nàng lại có thể tìm tới đây.



Trong lòng nàng có phần ngờ vực, đang cố gắng ngẫm nghĩ thì bất ngờ phía trước và phía sau có tiếng hỗn chiến vọng tới, xen kẽ trong đó là tiếng thủ vệ hô hào.



"Địch tập kích." Lâu Thất nghe ra, hướng đó chẳng phải là hướng mà khi trước nàng phá trận pháp Trà Sơn sao?



Chết tiệt, không trùng hợp vậy chứ, nàng vừa phá trận pháp liền có kẻ địch đánh lên núi từ hướng đó.



Lâu Thất nhanh chóng suy nghĩ, liền nghĩ ra những việc sắp sửa có thể xảy ra. Nàng bất giác nhíu mày, bỗng nhớ tới câu nói của lão đạo sĩ thối trong mơ.



Ông ta nói, vận mệnh của nàng không bao giờ là bình yên cả.



Chết tiệt.



"Chúng ta đi xem thử đi." Nàng nói với Trầm Sát đang ôm mình bay đi, vừa dứt lời, nàng bỗng phát hiện, nhiệt độ của cánh tay ôm eo nàng càng lúc càng thấp, trở nên lạnh cóng.



Bây giờ là mùa hạ.



Nàng còn nhớ, vừa nãy nàng cầm tay hắn vẫn còn rất bình thường.



Lâu Thất lập tức quay đầu lại nhìn hắn, kinh ngạc: "Ngươi mau buông ta xuống."



Trầm Sát mím chặt môi không nói gì, cứ tiếp tục bế nàng bay đi, cho tới khi vào trong Tam Trùng Điện, tới thẳng tẩm thất của hắn.



Sau khi dừng lại, bước chân hắn cũng trở nên loạng choạng, cơ thể lảo đảo ngã xuống đất. Lâu Thất vội vàng ôm lấy hắn, đưa hắn lên giường. Trong thời gian ngắn ngủi này, toàn thân hắn lạnh cóng, sắc mặt lại đỏ bừng bất thường, nhìn như thể trong người đang bốc lửa.
Lâu Thất thấy sắc mặt ông ta nhăn nhó liền nói: "Ngươi có biết giải bùa không?"



"Không giấu gì Lâu cô nương, ta chỉ biết giải độc, tới cổ trên người Đế Quân cũng không biết giải, bùa chú này càng không hiểu."



Lâu Thất nghe xong ngạc nhiên: "Ta tưởng rằng ngươi cái gì cũng biết." Nếu không ông ta sao lại luôn bình tĩnh tới vậy. Nàng còn tưởng rằng ông ta đang tìm kiếm đủ thuốc dẫn mà thôi, nói mãi hóa ra còn chưa tìm được người giải cổ, hơn nữa bây giờ lại còn thêm một tầng bùa chú.



Thần y rầu rĩ: "Là ta vô dụng, vì ta không giải được cổ, độc cổ trong người Đế Quân vừa hay tương khắc, nên kéo dài tới giờ vẫn chưa giải được độc."



Trong lúc trò chuyện, ngoài điện có tiếng cấp báo: "Thuộc hạ Ưng, Nguyệt cầu kiến Đế Quân."



Lâu Thất giật mình, lẽ nào kẻ tấn công rất lợi hại, tới Ưng và Nguyệt cũng không cản nổi, đang lo lắng.



Nghe nói tứ vệ Phá Vực, Tuyết là nữ nhân, công phu kém nhất, Ưng và Nguyệt ngang hàng nhau, người có công phu lợi hại nhất là Hỏa vệ đại nhân, đang có nhiệm vụ, đã ba tháng chưa trở về.



"Để họ vào." Lâu Thất nói vọng ra ngoài cửa.



Thiên Nhất và Địa Nhị lúc này mới cho họ vào. Ưng và Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, họ cũng nghe ra đó là giọng của Lâu Thất.



Ưng vừa vào đã nhìn thấy Lâu Thất vẫn còn lành lặn, trong lòng thở phào, nhưng nhìn thấy Trầm Sát nằm bất động trên giường, trong lòng lại vô cùng lo lắng.



"Chủ tử." Nhìn thấy Thiên Nhất và Địa Nhị ở ngoài điện, họ đã cảm thấy sự việc không ổn, bây giờ xem ra, sự việc nghiêm trọng hơn họ tưởng tượng nhiều.



"Xảy ra chuyện gì?" Lâu Thất không muốn lãng phí thời gian giải thích, liền hỏi thẳng.



"Chủ tử sao vậy?" Nguyệt bước lên trước một bước, đưa tay định kéo Lâu Thất ở mép giường ra.



Hắn vẫn còn đang quan sát Lâu Thất, tình hình này đương nhiên không thể tin tưởng nàng, chủ tử xảy ra chuyện, họ nên ở bên cạnh chủ tử bảo vệ mới đúng, nàng ta là người ngoài không rõ thân phận, có tư cách gì?



Nguyệt vệ ra tay cho dù người có công phu nhất định cũng khó tránh được nhưng không ngờ, nhìn như thể sắp sửa túm được tay nàng, hai chân nàng không hề di chuyển, chỉ xoay eo một cái, đã có thể né tránh.