Đế Vương Sủng Ái

Chương 30 :

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Nguyệt vệ vô cùng kinh hãi, phản ứng cũng rất nhanh, định tiếp tục ra tay nhưng một miếng lệnh bài đã giơ ra trước mặt hắn. Hắn là một trong bốn cận vệ của Trầm Sát, đương nhiên biết lai lịch và tác dụng của lệnh bài này.



Lệnh bài của Đế Quân, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy Đế Quân.



Thấy tình hình của Trầm Sát như vậy, Ưng kinh hãi nhảy tới bên giường, không hề nghĩ ngợi gì định ôm Trầm Sát lên, nhưng lập tức cứng đơ người.



Thần y sắc mặt lo lắng, chặn trước đầu giường quát lên: "Bây giờ Đế Quân không được di chuyển."



Giọng nói của Lâu Thất vô cùng lạnh lùng, truyền vào tai mang theo khí thế khiến hắn cảm thấy áp lực: "Nguyệt vệ, bây giờ ta không có thời gian giải thích với ngươi nhiều, hãy nói cho ta biết những chuyện xảy ra!"



Nguyệt vệ nhíu mày nhìn lệnh bài trong tay nàng, đây là lệnh bài của Đế Quân không sai, nhưng hiện tại hai mắt Đế Quân nhắm chặt như hôn mê, ai mà biết được có phải cô ta lấy được từ trên người Đế Quân hay không.



Đang lúc hắn còn do dự, một giọng nói yếu ớt nhưng vẫn rất rõ ràng vang lên trên giường: "Nói."



Đế Quân vẫn còn tỉnh.



Nguyệt vệ và Ưng vệ lập tức vui mừng nhìn Trầm Sát nằm trên giường, chỉ thấy hắn đang nhắm chặt mắt.



"Chủ tử, người sao rồi?" Hai người vô cùng lo lắng.



"Bây giờ chủ tử chỉ có ý thức tỉnh táo, cơ thể không thể động đậy, ngươi chắc chắn vẫn muốn làm lỡ thời gian của ta?" Lâu Thất lạnh lùng nói.



"Nguyệt không dám." Nguyệt vệ lần này không còn nghi ngờ gì nữa, lập tức nói: "Hậu sơn lao ngục có người xông lên núi, tổng cộng ba mươi sáu tên, thân phận không rõ, công phu lợi hại, Hoa Vu Tồn không địch lại được, Tằng Lưu Vân đã dẫn binh đi tiếp ứng, Nguyệt đã ra lệnh cho bốn đội Giáp, Ất, Bính, Đinh trấn thủ Nhất Trùng Điện, Nhị Trùng Điện."


Nước không nguồn chính là nước mưa.



Có một số đại phu vẫn dùng tới, vì thế Lâu Thất tin rằng chỗ thần y sẽ có.



Lâu Thất bước lên giường, việc đầu tiên làm là buông ba lớp màn xuống, Ưng nghe thấy động tĩnh quay lại, chỉ biết nghiến răng, nàng ta đang làm gì vậy, nhưng nếu đã quyết định nghe lệnh, hắn đương nhiên sẽ không hỏi nữa, chỉ có thể nghiến răng quay đầu đi. Không nhìn, không nhìn, hắn không nhìn nữa là được chứ gì.



Trên giường, Trầm Sát cảm thấy ánh sáng tối, mi mắt khẽ cử động, xem ra muốn cố gắng mở mắt ra, cảm giác không nhìn thấy gì đúng là rất tồi tệ, hắn không thích.



Ý thức vẫn tỉnh táo, thính giác vẫn rất tốt nhưng hắn không có sức để mở mắt, tới đầu ngón tay cũng không thể cử động được. Cảm giác này hắn đương nhiên là không thích. Cuộc đối thoại giữa thần y và Lâu Thất hắn đã nghe thấy hết, cổ, thần y không có cách nào xử lý, bây giờ lại thêm bùa chú, xem ra, ông trời thực sự rất thích tính mạng của hắn, cứ muốn thu về.



Đột nhiên hắn cảm thấy một cơ thể mềm mại ấm áp ghé sát lại, nhoài người trên ngực hắn, giọng Lâu Thất khẽ vang lên, mang chút nghiến răng nghiến lợi.



"Trầm Sát, ta nghĩ kiếp trước ta mắc nợ ngươi. Ta biết ngươi nghe được, những lời ta nói sau đây ngươi hãy nghe cho kĩ." Lâu Thất vừa nói vừa lấy Phá Sát cắt đứt y phục, để lộ ra lồng ngực của hắn: "Thần y có một điều nói không sai, bùa chú này đã được yểm từ nhiều năm về trước, nhưng vẫn bị độc cổ áp chế nên không phát tác, nhưng hôm nay có một món đồ đã khiến bùa chú phát tác. Bùa chú này một khi phát tác rồi, trong vòng ba ngày nếu như không giải, ngươi mất mạng là cái chắc. Bây giờ ta sẽ giúp ngươi áp chế nó, sau đó ta cần đi tìm một món đồ, chỉ có lấy được thứ đó mới có thể giải được bùa chú này. Ngươi phải đồng ý với ta, trong ba ngày không được dùng võ công, không được nóng giận, cai rượu, cai đồ ăn mặn, còn một điều quan trọng nhất là cai nữ sắc. Nếu không ta cũng không cứu được ngươi, ngươi hiểu chứ."



"Vì thế, ngươi còn có thể giải bùa chú Tây Cương."



Giọng nói khàn khàn của Trầm Sát vang lên, đồng thời mắt hắn cũng mở ra, như thể cố gắng giãy giụa khỏi trói buộc. Lâu Thất nghe thấy tiếng của hắn liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt bắt gặp ánh mắt của hắn, lập tức nàng như lạc lối trong đôi mắt đỏ rực đó.



Đợi khi bừng tỉnh lại, nàng có chút bực bội, nếu không phải vì cứu hắn, nàng đâu cần phải để lộ khả năng này. Nàng biết giải bùa chú, hơn nữa còn là cao thủ.



Có điều Trầm Sát có thể mở mắt dựa vào ý chí của mình, vẫn có thể giữ được tỉnh táo, điểm này Lâu Thất rất khâm phục, từ đó có thể thấy được rằng, nam nhân này có ý chí và nghị lực kiên cường. Người thường chắc đã hôn mê từ lâu rồi, trận chiến băng hỏa này nếu hôn mê sẽ càng trở nên nghiêm trọng, bây giờ ngược lại hắn sẽ tốt hơn một chút, cũng thuận tiện cho nàng làm những việc tiếp theo.



Lâu Thất không trả lời câu hỏi của hắn, dù sao thì hắn cũng dùng câu khẳng định, không cần nàng trả lời. Nàng ngồi dậy, cúi đầu nhìn, tư thế này có vẻ không được nhã nhặn cho lắm, nhưng nàng cũng không thể để ý nhiều tới vậy.