Đế Vương Sủng Ái

Chương 296 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Tưởng người của Hội Hoa Lầu ngốc sao? Người ta đánh ở trong đó cả nửa ngày rồi.



Tố Lưu Vân tức giận trợn tròn mắt: "Ngươi tưởng rằng giao nộp năm nghìn lượng vàng là được sao?"



Lâu Thất chớp mắt: "Vậy còn gì nữa?



Thị nữ rất tận tâm với công việc, chỉ cần có vấn đề là đám liền: "Năm nghìn lượng vàng là giá cơ bản, hồi sau quý khách tiêu hết bao nhiêu bạc sẽ lại tính sau."



"Vậy phần chi tiêu của lão thỏ đực kia thì sao? Có tính cho chúng ta không? Còn nữa việc trang trí lại căn phòng này các ngươi đừng đòi ta tiền đấy." Trang trí bên trong rất xa xỉ, tất cả đã bị đánh hỏng hết, nếu nàng đặt phòng chữ vàng này, cứ thể thu dọn sạch sẽ hết nàng đương nhiên không đồng ý, nhưng nếu trang trí lại sẽ mất một khoản bạc lớn, đổi tất cả đồ dùng không biết sẽ mất bao nhiêu tiền, nàng tuy có tiền nhưng cũng không muốn làm khách sộp, nộp tiền cho bọn họ!"



"Hội Hoa Lầu sẽ tìm vị khách trước để đòi nợ." Thị nữ nói.



"Tìm không được gì sao?" Lâu Thất không khỏi tò mò.



Thị nữ đó vẫn bình tĩnh trả lời: "Không có món nợ nào mà Hội Hoa Lầu không đòi được."



Lợi hại! Lâu Thất giơ ngón cái lên.



"Vậy mọi người hãy mau thu dọn thi thể trong phòng, còn nữa, bố trí đẹp đẽ, tinh tế một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của các người đấy."



Tố Vân Tâm tức nổ phổi, chỉ vào nàng ta mắng: "Ngươi có biết xấu hổ không vậy? Trong này cũng góp phần phá hoại? Bây giờ lại còn uy hiếp người ta!"



Lâu Thất trợn ngược mắt: "Ta nói thì liên quan *** gì tới ngươi?"



"Ngươi, ngươi..., tỷ phu, cô ta thô tục như vậy, tại sao huynh..."



Trầm Sát nheo mắt: "Ngươi là cái thá gì? Nữ nhân của bổn đế quân mà ngươi cũng có thể mắng sao? Còn nữa, bổn Đế Quân đã cảnh cáo ngươi rồi, lưỡi ngươi không cần nữa sao, bổn đế quân giúp ngươi cắt đi..." Vừa nói Phá Sát trong tay hắn liền vung lên.



"Trầm thiếu gia xin nương tay."



Một giọng nói dịu dàng vang lên, dải lụa đã xuất hiện một lần lại phòng tới, quấn lấy eo Tố Vân Tâm, nhanh chóng kéo cô ta lại đằng sau tránh một chiêu của Trầm Sát.



Lâu Thất khẽ nheo mắt, một bóng người mảnh mai uyển chuyển xuất hiện trong tầm mắt của nàng.



Xiêm y như mây, dung mạo như vầng trăng sáng, mái tóc đen nhánh như thác nước, không có chải bất cứ kiểu tóc nào, cứ như thế buông lơi sau lưng, chỉ có một món trang sức trước trán dùng ngọc dương chi khắc thành hình vầng trăng khuyết, rủ trên vầng trán mịn màng.


"Lưu Vân tiên tử biết lầu chủ của Hội Hoa Lầu?" Lâu Thất nhướng mày.



Vừa rồi là Lâu lão thái quân, giờ lại Hội Hoa lầu chủ? Quen biết rộng rãi gớm.



"Chỉ có duyên gặp mặt một lần, Lưu Vân và Trầm thiếu gia gặp mặt nhiều lần hơn." Tố Lưu Vân vừa nói vừa tận tay hãm trà, hương trà khiến tinh thần sảng khoái hơn phòng chữ tím.



"Trầm thiếu gia uống trà đi, Lưu Vân đặc biệt mang tới, là lá trà hái cùng cây trà uống trên thuyền hoa trong mưa."



Ngón tay ngọc ngà của Tố Lưu Vân đưa chén trà tới trước mặt Trầm Sát, đợi hắn đưa tay cầm lấy.



Lâu Thất nhướng mày.



Lúc này Triệu Vân cũng cầm một chén trà đưa tới trước mắt Lâu Thất, dịu dàng mỉm cười: "Nào, thất công tử, hãy thử trà của Lưu Vân tiên tử, xem có đặc biệt ngon không?"



Trầm Sát vốn định cầm chén trà của Tố Lưu Vân, thấy hành động của Triệu Vân lập tức mặt đen như đít nồi. Hắn xoay tay cầm lấy chén trà của Triệu Vân, ngửa cổ uống ực một hơi hết sạch, đâu có thể thưởng thức được mùi vị gì.



Tố Lưu Vân mặt không biến sắc, vẫn mỉm cười rạng rỡ, đưa chén trà kia sang cho Triệu Vân: "Triệu thiếu đông gia càng ngày càng dí dỏm rồi."



Triệu Vân cũng mỉm cười.



Lúc này, trong đại sảnh vang lên tiếng hoan hô, có người lớn tiếng gọi: "Hoa chủ ra rồi!"



"Hoa chủ hoa chủ, hoa chủ lần này là ai?"



"Nhìn sẽ biết thôi, hoa chủ của Hội Hoa Lâu có lần nào khiến chúng ta thất vọng đâu?"



"Ra rồi, ở kia, ở kia."



"Ở đâu, ở đâu?"



"Ngẩng đầu lên đồ ngu, bay từ lầu ba xuống kìa!"



Lâu Thất cũng rất có hứng thú, đứng dậy bước tới bên cửa nhìn xuống đài hoa của đại sảnh, khi họ mới tới đại sảnh chưa ngồi hết chỗ, bây giờ không còn chỗ trống, xem ra có rất nhiều người tới đây vì hoa chủ.



Lúc này họ đều đang ngẩng đầu nhìn lên bên trên đài hoa, một nữ tử váy dài màu tím bay bổng hạ xuống.