Đế Vương Sủng Ái

Chương 318 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Sinh ba đứa trở lên?



Trọng trách sinh con nối dõi...



Sau khi Lâu Thất nghe Trầm Sát nói lời đó xong thì luôn trong trạng thái hỗn loạn.



Có thể nói Trầm Sát thật sự muốn nước suối kia, hơn nữa là vì cho nàng uống, lại còn mỗi tháng đưa tới, sao lại lại có cảm giác lập tức chuẩn bị mang thai nhỉ?



Không phải nói là vừa bắt đầu yêu đương sao?



Nguyệt và Trần Thập nghe được câu này rất hiếm khi mà cùng nhất trí. Cảm thấy chuyện này Đế Phi làm không sai, loại chuyện này cần phải nhìn xa.



Thậm chí Nguyệt còn thở phào, ngồi bên ngoài bắt đầu thảo luận với Trần Thập.



"Đế Quân vốn dĩ không có người nhà, nếu con cháu ít thì chắc chắn không được. Trước đó bổn vệ nghĩ Đế Quân ít nhất phải có một hậu bốn phi tám quý nhân, lại thêm mười sáu tần gì đó. Thế mới khai chi tán diệp, nhiều con nhiều cháu được. Nhưng nếu chỉ có một mình đế phi thì đến lúc đó Hoàng thất cũng lẻ loi quá. Bây giờ Đế Quân có suy nghĩ này thì ta cũng yên tâm. Có ba vị hoàng tử trở lên cũng không tồi, đương nhiên là thêm hai vị công chúa là càng hoàn mỹ."



Trần Thập tự tin vô cùng: "Chắc chắn cô nương làm được." ( @@)



Trong xe, Lâu Thất tuyệt vọng.



Trần Thập à, tự tin của ngươi là dùng vào chuyện này sao?



Sau này, đám người Lâu Tín và Tiểu Trù biết được chuyện này cũng bắt đầu tham gia thảo luận. Kết quả thảo luận là, Lâu Thất nhìn khỏe mạnh như vậy, năm đứa tuyệt đối không thành vấn đề!



Sau khi Trầm Sát nghe được họ thảo luận thì trên mặt đầy vẻ hài lòng.



Năm đứa, hắn cảm thấy vừa đủ.



Mà đương sự Lâu Thất lại cảm thấy thế giới này tràn đầy ác ý. Năm đứa, không bằng giết nàng cho xong.



Một ngày một đêm, họ đã đến bên ngoài địa phân Tộc Long Dẫn khi trời vừa tờ mờ sáng.
Hơn nữa, bây giờ nàng lại trong độ tuổi đẹp nhất đời người con gái, không quá trẻ, cũng không quá thành thục.



Ngược lại Lâu Thất cảm thấy thiếu nữ này xinh đẹp hơn ngươi, nhưng không nghĩ đến trong mắt Thạch Tiểu Cẩm, nàng mới là mỹ nhân.



Nhưng, khi nghe nàng ta nói câu này, Trầm Sát lại hài lòng nhìn nàng ta một cái, tiểu cô nương này đúng là có mắt nhìn.



"Ngươi cũng rất đẹp." Lâu Thất cười với nàng ta. Thạch Tiểu Cẩm nghe vậy đỏ mặt, nàng ta rất dễ đỏ mặt.



"Đế Quân, Đế Phi, mời vào trong nói chuyện." Lão tộc trưởng xem ra rất vội vã. Dẫn họ vào trong một tòa lầu nhỏ, mời họ ngồi liền có phụ nữ trẻ rót nước bốc khói cho họ. Nước đó rất trong, bên trong có nổi một cánh hoa đào, ngửi vào có một mùi thơm nhẹ.



"Khách quý, đây là nước Long Dẫn có cho thêm hoa đào cốt nở đầu mùa này, có tác dụng trừ mệt mỏi, nâng cao tinh thần. Mấy vị khách quý đi đường xa vất vả, xin dùng nước hoa Long Dẫn này." Lão tộc trưởng nói.



Lâu Thất luôn nghe thấy chỗ tốt của nước Long Dẫn, giờ lại thấy mỗi người họ đều da trắng như tuyết thì đương nhiên sẽ không khách khí, cầm lấy chén nước uống vài ngụm. Quả nhiên mát lành ngon ngọt, mang theo hương hoa đào nhè nhẹ.



"Khách quý, người trong tộc chúng ta đã chuẩn bị đồ ăn sáng rồi, bây giờ tôi sẽ nói về tình huống cấm địa trước, sau khi dùng bữa sáng xong, có thể mời khách quý..." Sự gấp gáp của lão tộc trưởng rất dễ thấy, nhưng lại cảm thấy bọn họ chạy nhanh đến đây, mà chỉ cho người ta chút thời gian ăn sáng uống nước để nghỉ ngơi liền giục bọn họ nhanh đi cấm địa thì không khỏi thấy hơi ngượng ngùng.



Lâu Thất nói: "Nếu chúng ta đã đồng ý giúp đỡ thì sớm làm cũng tốt."



Lão tộc trưởng thở nhẹ ra, Thạch Tiểu Cẩm sau lưng ông ta cũng thở nhẹ, cảm kích nhìn nàng.



"Cảm ơn sự thấu hiểu của khách quý, thực sự vì thời gian mấy người Minh Cơ mất tích quá lâu rồi, chúng ta sợ nếu muộn thì họ sẽ xảy ra chuyện."



Lão tộc trưởng liền nói cho họ một số tình huống trong cấm địa.



Khoảng mười giờ sáng, con đường trước mặt được ánh sáng chiếu rọi, nhưng khi đi vào trong thung lũng, ánh sáng không chiếu vào được, nên nơi đây tối đen ẩm ướt, nhìn rất lạnh lẽo âm u.



Trước mắt bọn họ cũng là một màn sương mù lớn, không nhìn rõ cảnh vật sau nó. Đám người Thạch Lỗi và lão tộc trưởng dẫn họ đến dừng chân: "Trận pháp nơi này thực ra chỉ là thuật che mắt, người có thể đi vào. Nhưng tộc nhân chúng tôi luôn tuân thủ quy tắc, không đi vào bao giờ, nên không biết tình hình bên trong thế nào. Chỉ biết bên trong trận pháp dày đặc, cửa này đến cửa khác, rất nguy hiểm. Minh Cơ cũng không biết có cơ duyên gì mà lại xông nhầm vào một lần rồi còn an toàn đi ra được. Nhưng hắn không biết, đó chỉ là trùng hợp thôi, giờ đi vào không biết sẽ nguy hiểm đến mức nào. Các vị xin hãy thận trọng."



"Ừ." Trầm Sát chỉ đáp ứng một tiếng, rồi không hề do dự mà nắm tay Lâu Thất đi vào trong sương mù.