Đế Vương Sủng Ái

Chương 319 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Lâu Thất chỉ cảm thấy trên mặt có một ít hơi lạnh, những thứ này vốn là sương mù, hơn nữa lại còn là sương mù nồng đậm hơi nước. Dưới chân nàng mềm nhũn, rõ ràng cỏ ở nơi mềm và dày hơn phía ngoài rất nhiều, bởi nàng có cảm tưởng như đang bước trên một tấm thảm dày vậy.



Trầm Sát nắm chặt tay nàng, tầm nhìn ở đây rất gần, còn khó nhìn được tình hình chung quanh, không ai biết cấm địa này lớn tới mức nào nhưng một nhà bốn người của Thạch Minh Cơ kia đã mất tích nhiều ngày rồi, nếu không phải đã chết, thì chứng tỏ bên trong này thật sự rất lớn, hoặc có cơ quan vây khốn bọn họ, nếu như bọn họ tản ra thì không được tốt lắm.



Lần này bọn họ chỉ dẫn theo Nguyệt, Trần Thập, và Lâu Tín. Đám người Đồ Bôn và Tiểu Trù ở lại bên ngoài. Tử Vân Hồ từ sau khi chạy ra ngoài đã không thấy bóng dáng đâu nữa.



"Cô nương, thật ra ta có điều không hiểu." Trần Thập theo sát Lâu Thất: "Trong này nguy hiểm như vậy, vì sao Thạch Minh Cơ lại dẫn cả vợ con và người cha già của hắn vào đây?"



Theo lời của tộc trưởng, cha Thạch Minh Cơ và con của hắn ta đều có thiên phú của Tộc Long Dẫn. Nhưng một người tuổi trên năm mươi, một người mới ba, bốn tuổi, mà vợ của Thạch Minh Cơ lại không biết võ công, cũng không am hiểu trận pháp, nghe nói nàng ta chỉ có trực giác khá nhạy cảm mà thôi, hiện giờ lại đang có thai nữa.



Thạch Minh Cơ có võ công, cũng biết một chút về trận pháp, từ nhỏ đã may mắn, nhưng việc hắn dẫn cả vợ con và cha già đi vào nơi này mạo hiểm quả thật khiến người ta khó hiểu.



Lâu Thất nói: "Tìm được bọn họ là biết!"



Lúc này, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng của Lư Đại Lực: "Cô nương, mọi người ở đâu?"



Lâu Thất kinh ngạc: "Sao Lư Đại Lực lại tới đây?" Lâu Thất kéo Trầm Sát dừng lại, kết một Thanh Phong Quyết nho nhỏ, thổi tan sương mù trước mắt. Hiện giờ nàng sử dụng Thanh Phong Quyết càng lúc càng thuần thục, chỉ một quyết chú nho nhỏ như thế cũng không hao tốn bao nhiêu nội lực.



Sau khi sương mù bị thổi tan, bọn họ thấy Lư Đại Lực ôm Tử Vân Hồ nhanh chóng đi tới. Dáng người Lư Đại Lực rất cao lớn, Tử Vân Hồ núp trong lòng hắn trông có vẻ khá nhỏ bé.



"Đế Quân, cô nương, có thể đuổi kịp mọi người rồi!"



Lư Đại Lực vui vẻ chạy tới, Tử Vân Hồ kêu lên hai tiếng, nhanh chóng nhảy vào ngực Lâu Thất.



"Lư Đại Lực, ngươi tới đây làm gì?" Lâu Tín đập một cái vào vai hắn.



Lư Đại Lực cười ha hả nói: "Lúc đầu tôi muốn đến tìm Tiểu Cẩm, thấy U U định chạy vào, tôi sợ nó chạy mất nên tranh thủ mang nó đi cùng..."



"Tìm Tiểu Cẩm sao?" Lâu Tín nháy mắt với hắn: "Không phải ngươi nhìn trúng Thạch Tiểu Cẩm rồi chứ?"



"Nhìn trúng nàng thì sao? Ta rất thích nàng, nàng rất xinh đẹp!" Lư Đại Lực lớn tiếng nói: "Tiểu Cẩm là cháu gái của tộc trưởng, để ta trở về sẽ hỏi xem lão tộc trưởng có muốn gả Tiểu Cẩm cho ta không?"




Mấy người Trần Thập cũng giúp tìm lông chim hoặc phân chim đến, mấy người khác vô thức tản ra xa, Lư Đại Lực càng đi xa hơn.



"Chim đó hẳn là bay về hướng bên kia. Lư Đại Lực, ngươi làm gì vậy?" Lâu Thất đang chỉ tay về một hướng, đúng lúc Lư Đại Lực ở đó. Bọn họ nhìn qua thì thấy Lư Đại Lực đang quỳ trên mặt đất.



Đang bình thường, quỳ xuống làm gì vậy?



"Cô nương, ta đi qua nhìn thử." Lâu Tín cách Lư Đại Lực gần nhất, vì vậy hắn lập tức đi qua.



"Ô ô..."



Tử Vân Hồ đột nhiên kêu lên, lập tức nhảy từ trong ngực Lâu Thất lên vai nàng.



Khi nó kêu lên, Lâu Thất lập tức nhớ tới việc lúc trước, nàng giật mình, lên tiếng gọi Lâu Tín lại. Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng nàng có dự cảm không tốt...



Chỉ là, Lâu Tín không để ý tới tiếng gọi của nàng nữa.



Bởi vì lúc này hắn cảm thấy dưới chân có vật gì đó vây quanh, hắn cúi đầu nhìn xuống, nhưng lại không nhìn thấy gì, tiếp tục đi về phía trước...



Lúc này, hắn thấy được tình trạng của Lư Đại Lực.



"Khốn kiếp!" Lâu Tín không kìm chế nổi bản thân, văng tục một tiếng. Đôi mắt kinh hãi của hắn trừng lớn. Đó là thứ gì vậy? Ai nói cho hắn biết đi, có phải hắn hoa mắt rồi không?



Lúc này, dưới chân hắn bỗng có cảm giác kì lạ. Hắn vừa nhìn về phía Lư Đại Lực, vừa vô thức cúi đầu xuống nhìn dưới chân mình.



"Lâu Tín, mau lùi lại!"



Lâu Thất đột nhiên kêu lớn, giọng nói mang theo sự kinh hãi.



Trời ơi, sẽ không phải là thứ nàng nghĩ đến đấy chứ?