Đế Vương Sủng Ái
Chương 335 :
Ngày đăng: 14:16 19/04/20
Sát khí lập tức biến mất.
Trầm Sát nhìn nàng, "Thất Thất không muốn giết nàng ta ư?"
"Nghe xem bà ta nói gì về quả Mỹ Nhân này đã."Ánh mắt Lâu Thất thoáng nhìn Bách Hoa Phu Nhân lóe lên ánh sáng, khóe môi hơi nhếch, "Nhưng, trước tiên, chàng có thể phế bỏ công phu của bà ta."
Bách Hoa Phu Nhân bỗng nhiên trừng mắt nhìn nàng: "Không được! Phế đi công phu của ta, ta sẽ không..."
Còn chưa nói xong, tay Trầm Sát đã bắn ra khí quyết, điểm trúng ma huyệt của bà ta, "Nói hay lắm, bổn Đế Quân sẽ cân nhắc việc không phế ngươi."
Bách Hoa Phu Nhânbị dọa đến hồn bay phách lạc. Bà ta vốn là một nhân vật hỉ nộ vô thường, xem mạng người như cỏ rác, trước kia bà ta đứng trên một đám thị nữ và trai bao giống như nữ vương cao cao tại thượng, nhưng chưa từng nghĩ đến, Đế QuânPhá Vực này còn hỉ nộ vô thường hơn cả bà, một câu nói khiến hắn không thích liền giết luôn, mà võ công của hắn còn mạnh như vậy! Hơn nữa, thanh kiếm kia, thật sự khiến lòng người sợ hãi!
Đa số con người đều bắt nạt người thiện sợ người ác, bà có thể ngang ngược với người khác, nhưng sau khi trải nghiệm sát chiêu củaTrầm Sát, bà cũng không dám kêu gào nữa.
"Ta, ta nói, ta nói."
Trán Bách Hoa Phu Nhân toát ra một lớp mồ hôi mỏng, thân thể cứng đờ đứng ở nơi đó, thanh âm hơi run rẩy, "Ta vô tình nghe được ở chỗ giáo chủ của Xà Hoa Giáo, chính là Xà Hoa Giáo, không biết Đế, Đế Quân đã từng nghe qua chưa?"
Trầm Sát ngay cả một ánh mắt cũng lười liếc nàng, Nguyệt thì suýt bị nữ nhân này kéo đi làm trai bao, cực kì căm ghét bà ta, "Có lời cứ nói, Xà Hoa Giáo, cùng ngươi chính là cá mè một lứa, chả trách các ngươi lại có quen biết."
Nam Cương Xà Hoa Giáo, lúc trước bọn hắn cũng từng gặp một lần ởBăng Nguyên, người của Xà Hoa Giáo kia đều là nữ tử, ai cũng cực kì xinh đẹp, quần áo thì mỏng manh, để lộ ra dáng người uyển chuyển, phong tình vô hạn, nếu các nàng nguyện ý coi trọng nam nhân nào, các nàng liền có thể kết thành một đoạn nhân duyên mong manh ngắn ngủi, ngay cả trên mảnh đất Nam Cương, Xà Hoa Giáo cũng là một bang phái khiến người khác cực kì chán ghét. Thủ đoạn của các nàng đều là quấn lấy người ta với sắc thái lộng lẫy như rắn độc, so với nữ tử phong trần trong chốn thanh lâu còn phong trần hơn gấp trăm lần, những nữ tử gia giáo đương nhiên chán ghét các nàng, nhưng ngay cả nam nhân cũng chưa hẳn là người người đều thích các nàng, bởi các nàng còn có sát khí, nói không chừng khi hai người đang mây mưa lại bỗng nhiên trở mặt, giết người như chơi.
Bách Hoa Phu Nhân muốn lắc đầu mới phát hiện mình căn bản không động được, đành phải nói: "Ta cùng với các nàng thật ra cũng không quen biết lâu, chỉ là, người đời thường gọi ta là Bách Hoa Phu Nhân, trong đó có một nguyên nhân, bởi ta rất có thiên phú nhận biết hương hoa, nên có lúc các nàng cần ta giúp tìm những đóa hoa phù hợp với loại rắn mà các nàng nuôi, lấy phấn của những bông hoa kia trộn cùng độc rắn, chính là phương thuốc tốt nhất giết chết nam nhân các nàng muốn tại thời điểm mây mưa kia."
Lâu Thất nhìn thoáng qua Thạch Phi, cắt ngang lời bà ta: "Ngươi nói thẳng về quả Mỹ Nhân đi, kể chuyện lan man như vậy làm gì?"
"Dạ, Đế Phi."Lúc này, Bách Hoa Phu Nhân biết nếu nói thêm câu nữa khiến Lâu Thất không vui, thì chắc chắn Trầm Sát sẽ lập tức giết bà ta, vậy nên lúc này cũng không dám nói lung tung nữa, "Một tháng trước, giáo chủ Xà Hoa Giáo tự đến tìm ta, muốn ta tìm giúp nàng một loại hoa có chút đặc biệt, sau đó lúc nói chuyện phiếm nàng liền nói về quả Mỹ Nhân trong truyền thuyết."
Quả Mỹ Nhân, mà không phải là hoa MỹNhân.
Trầm Sát truyền âm với nàng: "Thí Thần Kiếm Pháp là một bộ kiếm pháp trong truyền thuyết, dường nhưchưa có ai nhìn thấy, nhưng rất nhiều người nói chắc như đinh đóng cột rằng đây là kiếm pháp tốt nhất thiên hạ, nếu có thể phối hợp với kiếm tốt, thì bộ kiếm pháp này liền vô địch thiên hạ."
Lâu Thất lập tức nhét quyển kiếm pháp kia vào ngực hắn.
"Hửm?" Hắn nhìn nàng.
"Ta lại không luyện kiếm, chảng lại vừa khéo lại có kiếm, cho chàng luyện này."
"Được."Trầm Sát cũng không khách sáo với nàng, của nàng là của hắn, của hắn cũng là của nàng, hắn cảm thấy như vậy rất tốt, trong lòng rất dễ chịu.
Đạt được kiếm phổ này, là thù lao cực kì tốt dành cho bọn họ.
Hang Đá Tuyết này, xem ra chính là cái hang tặng người khác bảo bối, một chút nguy hiểm cũng không có.
"Ta đã nói hết rồi, có thể thả ta ra không?"Bách Hoa Phu Nhân lại kêu lên.
"A Tú đâu?" Lâu Thất hỏi.
"Ngươi nói nữ nhân kia sao? Ta cũng không giết nàng, lúc ra đi liền nhét nàng vào một cái tủ gỗ lớn trong nhà bọn hắn."
Thạch Minh Cơ đứng một bên nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại lập tức khẩn trương hô lên, "Lỡ không ai phát hiện ra nàng, hoặc nàng không tỉnh lại, thì chẳng phải nàng sẽ ngạt thở đến chết hoặc bị chết đói sao? Không được không được, nhanh lên, chúng ta phải mau chóng ra ngoài!"
...
Ra khỏi hang Đá Tuyết này rất đơn giản, bởi phía dưới tấm lụa phía đã ghi sẵn lối ra và các cơ quan, nhưng bọn hắn không ngờ rằng vừa bước liền nhìn thấy suối thần!
Hơn nữa, cách suối thần không xa chính là một gốc cây.
Nhưng khiến bọn hắn giật mình là ở dưới cây kia có một con kia Giác Điêu biến dị ngã trên mặt đất không nhúc nhích, hơn nữa một bên cánh của nó còn bị gãy mất một nửa, không ngừng chảy máu.