Đế Vương Sủng Ái
Chương 336 :
Ngày đăng: 14:16 19/04/20
"Con Giác Điêu biến dị này chính là con trước đây đã truy đuổi ta." Nguyệt Vệ tiến lại gần, thấy dưới một bên cánh của nó có vết thương do hắn dùng kiếm chém thương.
"Con Giác Điêu biến dị này lợi hại như vậy cơ mà, người làm nó bị thương ra nông nỗi này rốt cuộc là ai?" Lâu Tín ngờ vực.
Lâu Thất lắc đầu: "Làm nó thương không phải là người."
"Không phải người?" cả bọn kinh ngạc.
"Thấy không, cái cánh này không phải bị đứt do đao, kiếm búa hay các loại vũ khí sắc nhọn hoặc bị đục ruỗng." Cái cánh bị ăn mòn mất một nửa vẫn đang rỉ máu.
"Nhìn dáng vẻ của con Giác Điêu này, đoán chừng là bị thương khi đang liều mình chạy thoát, nó bay đến đây, là bởi vì biết loại quả này có thể trị được thương cho nó. Nhưng tiếc thay quả còn chưa kịp ăn đã không chống cự nổi mà lăn đùng ra chết." Lâu Thất quan sát một hồi, phân tích một chút đã đoán sơ qua được nội tình, nhưng trên mặt đất phía sau lưng con Giác Điêu cứ vài bước lại có một vài giọt máu rơi.
Trầm Sát bỗng nhớ ra lúc ngồi trên xe ngựa đi đến đây, hắn nhìn thấy một chỗ nọ có sương mù đen giăng kín.
"Sâu bên trong vùng đất cấm địa này nhất định vẫn còn một thứ gì đó." Hắn nhíu nhíu mày, quay người xác định phương hướng, con Giác Điêu đi ra từ chính hướng đó, đang định bước đến, Lâu Thất đã giơ tay nắm lấy cánh tay hắn.
"Không cần phải quan tâm ở đó có gì, chỉ cần nó không xuất hiện nữa là được rồi. Người của Long Dẫn Tộc đã sống ở đây lâu như vậy, bọn họ không đi vào đó tức là không có chuyện gì cả. Nên sớm quay thành Phá Vực thôi." Thực ra ngoài việc phải về thành Phá Vực sớm, hắn vẫn phải giữ sức để tìm Dược Dẫn, nhanh chóng giải quyết trùng độc.
"Đế Phi nói rất đúng, chủ tử, chúng ta đã xuất phát quá muộn, bây giờ là lúc phải nhanh chóng quay trở về, không thì e rằng một mình Ưng Vệ không thể chống cự nổi thêm nữa." Nguyệt Vệ cũng khuyên can.
Thạch phụ lúc này lại không nhịn được lên tiếng: "Trước đây chưa từng có ai đi vào trong ngọn núi sâu thẳm này cả, các bậc trưởng bối nói, trong ngọn núi này có quái thú ăn thịt người."
Với Lâu Thất, nàng biết chuyện này không chỉ mới xuất hiện từ hai ba mươi năm trước, chí ít có lẽ có liên quan đến Hiên Viên Chiến hoặc lão đạo sĩ thối, thậm chí là cả người mẹ trong mộng kia là đủ rồi. Thế gian này có quá nhiều thứ không thể nào tưởng tượng ra được, chỉ có những thứ tốt đẹp mới khiến nàng có hứng tìm tòi, còn lại sẽ không đi lo chuyện bao đồng, để tâm đến những thứ mà khi tìm hiểu nó chẳng khác nào tìm đường đến chỗ chết cả. Phải biết rằng, chuyện mà bọn họ phải lo đã quá đủ rồi.
Đặt những thứ hung ác chưa biết đến sang một bên, cả bọn tức thì bị suối thần thu hút sự chú ý.
Thạch Minh Cơ nói: "Con suối này chính là con suối ta thấy lần trước!"
Nói là suối, nhưng trên thực tế có một cái hố khá to, nước suối dâng lên từ trong lòng đất, tại thành một xoáy nước hình tròn ở giữa con suối.
Thấy nước suối nhiều như vậy, Trầm Sát đột nhiên cũng thấy yên tâm hơn, lấy đầy một túi nước đủ để Thất Thất có thể uống trong một tháng, không sợ người của Long Dẫn Tộc vì che giấu nước suối mà giở mưu hèn kế bẩn.
"Vâng, thưa Đế quân."
Trong Cửu Tiêu Điện phải xây thái y viện, nếu có riêng thêm một vườn dược liệu chất lượng nữa, như vậy có thể giản lược đi rất nhiều công đoạn.
Nguyệt Vệ thoáng nhìn Bách Hoa phu nhân đang thoi thóp, hỏi: "Chủ tử, Bách Hoa phu nhân thì giải quyết thế nào đây?"
Cả bọn nghe thấy đều quay ra nhìn, Bách Hoa phu nhân cũng nhìn hắn ta.
Nếu như không có Trầm Sát, bà ta chắc chắn có thể khiến cho những nam nhân ở đây để cho bà ta một con đường sống, nhất định là như vậy! Nhưng vì Trầm Sát lại ở đây, nên bà ta hoàn toàn không có chút tự tin nào.
Nam nhân này khiến bà ta yêu thích bao nhiêu, thì cũng làm bà ta khiếp sợ bấy nhiêu.
Trầm Sát cũng không thèm liếc qua bên này, thậm chí mọi người còn chẳng nhìn thấy hắn ra tay, lưỡi kiếm lóe sáng, một luồng khí lạnh lẽo nhanh chóng xoẹt qua, Bách Hoa ngay cả cơ hội để la lên cũng không có.
Thạch Minh Cơ sững người, hoảng hốt lấy tay che mắt Thạch Phi. "Bà ta, tội của bà ta cũng không đáng để xử chết mà? Chẳng phải Đế Quân nói, sẽ không giết bà ta nếu bà ta đáp ứng chuyện quả Mỹ Nhân sao?"
Quá tàn bạo, tại sao lại có thể giết chết một người như thế được cơ chứ?
Trầm Sát tra kiếm vào vỏ, chẳng thèm phản ứng lại, dắt tay Lâu Thất bỏ đi.
Nguyệt Vệ lườm Thạch Minh Cơ. "May cho ngươi không phải là mỹ nam như ngọc, nếu không thì phụ thân ngươi, con trai ngươi cũng sẽ bị bà ta giết chết, chưa kể ngươi sẽ bị bà ta mang về làm nam sủng. Bách Hoa Phu Nhân đã hại đời bao nhiêu nam nhân, ngươi thì biết cái gì?"
Ngoài suối, một thảm cỏ xanh hoa đỏ, một huyệt chôn người sống mà trước đây bọn họ chưa từng thấy, mọi người phải vừa đi vừa đánh dấu kí hiệu ở dọc đường, để khi quay lại lấy nước suối sẽ không bị lạc đường, lại vì phải xem dọc đường có gì nguy hiểm không, cho nên đều đi rất chậm.
Có điều, cả một đoạn đường dài cũng không xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào, điều đó khiến cả đám người có cảm giác như đang chu du dã ngoại.
Đi một đoạn đường rất dài, Thạch Minh Cơ đột nhiên vỗ đùi nói: "Đúng rồi, trước mặt có một rừng hoa hạnh nhân, ở đó có rất nhiều ong mật, chúng có độc."
"Ong độc?" Lâu Thất lại lấy thuốc giải ra phân phát cho cả bọn. Nàng nhìn Thạch Minh Cơ: "Vậy lần trước khi đến, sao ngươi có thể ra khỏi đây mà vẫn bình an vô sự?"