Đế Vương Sủng Ái

Chương 344 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Trầm Sát nói với quan viên đó, sau đó liền truyền âm với Lâu Thất: "Thất Thất, nàng nghe đây. Bất kể họ nói gì thì bổn Đế Quân đều không cho nàng nảy sinh ý muốn rút lui."



Hắn có chuẩn bị tâm lý rồi. Người này nói thế chắc chắn là có liên quan đến Lâu Thất.



Nếu đã muốn xây dựng một vương triều thì hắn cũng biết không thể một câu nói của hắn là có thể quyết định được, đặc biệt là chuyện liên quan đến hậu cung.



Lâu Thất chớp mắt, không nói gì, Nàng đương nhiên nguyện ý không phải làm gì, chỉ đợi hắn đi giải quyết. Nhưng nếu chuyện này liên quan đến nàng, thì nàng cũng không thể để cho người ta muốn làm gì thì làm.



Trên người viên quan này mặc y phục võ quan.



Gã đang muốn nói tiếp thì Ưng lại mở miệng: "Trước khi nói chuyện phải báo tên, chức quan của mình, có nhiều người Đế Phi còn chưa biết đâu."



Viên quan đó cao giọng: "Mạt tướng là Kỷ Thắng Hồng, thống lĩnh đội tiên phong bảo vệ thành. Khi đế quân không ở đây, Hoang Nguyên có một vài thế lực phái người đến nói đồng ý đầu hàng Đế Quân."



"À." Âm cuối Trầm Sát nhẹ cao lên.



Kỷ Thắng Hồng nói: "Ví dụ như khu vực Tùng Sơn phía Tây Bắc vốn là một vùng dân cư tụ tập đông đúc, khó có được của Hoang Nguyên, năm năm trước họ tự thành lập Hổ Quân Đoàn, số lượng Hổ Quân Đoàn trong năm năm đã đạt được khoảng hai vạn ba ngàn người."



Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người đều có chút bất an, Ưng và Nguyệt nhìn nhau, nhìn thấy sự nghiêm trọng trong mắt đối phương.



Hổ Quân Đoàn ở Tùng Sơn phía Tây Bắc chính là một trong những kẻ địch mà họ xem là mạnh nhất. Người của đối phương thực sự quá nhiều, hơn nữa những người đó đều sinh sống lâu trong vùng núi ở Hoang Nguyên, sở trường là chiến thuật phân tán rồi tập kích, vô cùng đê tiện. Nhưng đây không phải sở trường mạnh nhất của họ. Trầm Sát dẫn binh vẫn luôn dùng phương thức nhanh, chuẩn, mạnh mẽ mà điên cuồng quét sạch, phương thức đó có thể áp chế, nhưng lại không đủ linh hoạt. Cho nên nếu chống đối Hổ Quân Đoàn núi Tùng này thì phần thắng không quá lớn. Bởi vì núi Tùng cách xa Phá thành, hơn nữa ở giữa còn rất nhiều thế lực khác, nếu không muốn mang quân đi đi lại lại nhiều lần thì phải đánh thẳng một đường, chỉ sợ thực lực sẽ bị những thế lực khác mài mòn, khi đến núi Tùng cũng chỉ còn lại tàn binh. Nếu muốn đánh với hai vạn ba nghìn quân của người ta thì đúng là phần thắng không lớn.



Đương nhiên đó là trước đây. Số người trong quân đội của Phá thành trước đây không lớn, hơn nữa sau khi Trầm Sát đưa ra thông tin tìm người tài khắp thiên hạ thì quân số quân đội tăng mạnh, bây giờ đã đạt đến mười vạn.



Nhưng đối với một quốc gia, mười vạn quân vĩnh viễn không đủ, cho nên bây giờ mỗi một binh sĩ tướng lĩnh trong quân đội đều rất quý giá, không thể hi sinh dễ dàng. Hổ quân đoàn núi Tùng này là chiếc bánh màn thầu lớn của Phá thành, tuy có thể gặm, nhưng không thể tùy tiện gặm.



Kỷ Thắng Hồng thấy đã hấp dẫn được sự chú ý của đám người, liền nói tiếp: "Ở khoảng thời gian Đế Quân rời đi thì đại soái Hổ Quân Đoàn đã truyền lời đến, nói Tùng Sơn đã xây thành đặt tên là Tùng thành, nhưng vì biểu thị lòng tôn kính với Đế Quân, sự kiện kiến thành Tùng thành tạm vẫn chưa thông báo thiên hạ. Nếu đế quân đồng ý thì Tùng thành chính là thuộc về Đế Quân."


"Vâng. Thần thiếp cáo lui."



Mặt Trầm Sát trầm xuống, đây là nói linh ta linh tinh gì vậy.



Lâu Thất làm gì còn chú ý mình đang nói linh tinh gì, tối qua nàng đã nghĩ cả một đêm vẫn không nghĩ ra thuốc này có tác dụng gì, nhưng nàng đoán nhất định có quan hệ với Tuyết. Nếu không thì còn ai có thể đi vào nữa? Tuy không ai thấy nàng ta đi vào, nhưng trước khi họ trở về thì nàng ta vẫn có thể tìm cơ hội lẻn vào mà...



Ra ngoài Đại điện, Lâu Thất nhìn thấy một màn trước mắt, nhất thời liền thấy vui vẻ.



Tuyết bị đánh ba mươi trượng, trượng này chính là chấp hành ở bên ngoài đại điện, nhưng lúc này chưa có ai động thủ mà Tuyết lại bị một cung nhân ôm chặt, còn cung nhân kia chính là Chu Thắng.



"Các ngươi không được đánh nàng, Lão Chu ta thay nàng chịu hình." Chu Thắng vừa ôm nàng vừa khản cổ kêu gào.



"Ngươi là ai, ai khiến ngươi thay ta chịu hình? Ngươi cút cho ta, cút ngay tên mặt rỗ chết tiệt. Đồ xấu xí!" Tuyết giãy dụa rất mạnh, nhưng lại không giãy ra được vòng ôm của Chu Thắng.



Mùi thối trên người Chu Thắng thật sự là quá nồng, Tuyết gần như bị hắn xông chết.



"Ta biết ngươi, ngươi là một trong tứ vệ. Ngươi là Tuyết vệ đại nhân, ta là Chu Thắng. Tuyết vệ đại nhân, lão Chu ta vừa gặp đã yêu ngươi, từ nay về sau nhất định sẽ coi ngươi là châu báu. Ngươi có thể cho ta một cơ hội không?" Chu Thắng gấp gáp nói.



Lâu Thất dứt khoát đứng một bên xem kịch.



"Cút, cút, cút. Thả ta ra. Ngươi là tên đàn ông thối!" Tuyết nhịn đến mức mặt đỏ bừng.



Bốn thị vệ kia vốn muốn tiến lên kéo Chu Thắng ra, nhưng đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Lâu Thất, nên lập tức lùi lại, chỉ coi như không nhìn thấy.



"Tuyết vệ đại nhân, lão Chu ta tuy thối nhưng vì ngươi, ta có thể ngày ngày dùng xà phòng thơm tắm rửa, được không? Không thì ngươi giúp ta tắm, kỳ mạnh cho ta, nhất định ta sẽ không kêu đau đâu."



"Phì..." Lâu Thất không nhịn được mà bật cười. Tư duy của tên Chu Thắng này đúng là thần thánh mà, chuyện như thế mà hắn cũng nghĩ ra được sao?