Đế Vương Sủng Ái

Chương 345 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Tuyết sắp phát điên rồi. Nàng vừa nhìn thấy mặt Chu Thắng là đã cảm thấy buồn nôn, hơn nữa mùi hôi nách trên người hắn khiến nàng ta sắp chết vì nín thở...



"Buông ra, nếu ngươi không buông tay ta sẽ chặt ngươi thành tám khúc."



"Không buông đâu, không có nữ nhân nào thích ta cả, lúc đầu ta cũng tuyệt vọng rồi, nhưng hiện giờ ta phát hiện ra ta rất thích ngươi, thích đến mức trái tim lúc nào cũng đau nhói, ta nhất định phải ở cùng với ngươi, cho dù là một ngày ta cũng nguyện ý. Tuyết, Tuyết Nhi, ta nhất định sẽ đối xử tốt với một mình ngươi mà thôi, ngươi hãy đồng ý tiếp nhận ta đi."



Đám thị vệ lui ra xa, bọn họ cũng không chịu nổi mùi hôi trên người Chu Thắng.



Lâu Thất nhìn gốc cây tùng ở góc rẽ của hành lang, thấy sau cây thấp thoáng một tà váy. Có lẽ các nàng không muốn ẩn nấp, mà vốn muốn đứng đó để chờ được truyền gọi vào bên trong.



Quả nhiên, đúng lúc này, có người lớn giọng truyền: "Đế Quân có lệnh, truyền Thúy Hoa cô nương vào điện."



"Phì..."



Rõ ràng đã đoán trước được mọi chuyện, đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nghe được cái tên Thúy Hoa kia, Lâu Thất vẫn không nhịn được cười.



Một nữ tử đi ra từ sau cây tùng, nhỏ xắn lanh lợi, thân thể yếu đuối, dung mạo xinh đẹp, quả niên là một thiếu nữ điềm đạm đáng yêu.



Thúy Hoa, đây chính là Thúy Hoa...



Lâu Thất nhíu mày. Lúc này nàng cũng phát hiện phía sau Thúy Hoa là Phố Ngọc Hà và Hỉ Nhi ăn mặc vô cùng diêm dúa. Phố Ngọc Hà ăn mặc như thế thì cũng thôi, nhưng ngay cả thị nữ thiếp thân của nàng ta là Hỉ Nhi cũng ăn mặc đẹp như vậy để làm gì?



Có phải có quan hệ gì đó với loại dược chú kia không?



Ánh mắt của Thúy Hoa cô nương nhìn nàng chăm chú, trong đó còn mang theo ý cười dịu dàng, không hề né tránh. Trong đôi mắt sóng sánh như nước kia lộ ra sự bất đắc dĩ...



Đúng là thú vị, người này là từ Tây Cương tới sao?



Các nàng đều không thấy được Tuyết ở bên kia. Dù sao thì công việc của Tuyết cũng đã hoàn thành rồi, các nàng cũng không cần phải tìm thêm nữ nhân nào nữa. Nữ nhân như vậy rất khó tìm, nữ nhân một lòng yêu Trầm Sát còn khó tìm hơn...
Tuyết cảm thấy nội lực của bản thân giống như bị hút cạn ra khỏi cơ thể, sau đó cả người mềm nhũn rống như một bao vải rỗng tuếch. Võ công của nàng ta bị phế rồi!



"Ngươi... ngươi dám phế võ công của ta?"



Lâu Thất khẽ động cổ tay, thu roi lại, nghe thấy lời của Tuyết, nàng lập tức lắc đầu: "Không, ngươi nói sai rồi. Võ công của ngươi vẫn còn, ít nhất thì những chiêu thức kia ngươi vẫn chưa quên, đúng không? Thứ ta phế chính là nội lực của ngươi, nội lực và võ công hoàn toàn khác nhau đó!"



Tuyết suýt nữa thì tức giận đến mức ói máu!



Khác nhau chỗ nào chứ?



Dường như Lâu Thất biết suy nghĩ trong lòng Tuyết, nàng nghiêm túc nói: "Đương nhiên là khác rồi, hiện giờ tuy ngươi không có nội lực nhưng sau này ít nhất vẫn có thể dựa vào chiêu thức võ công để đi làm vũ cơ, múa kiếm gì đó. Này, ngươi nhìn xem, tuy ngươi luôn nguyền rủa bổn Phi nhưng bổn Phi vẫn khoan hồng độ lượng với ngươi, ngươi cũng không cần cảm kích ta đâu. Nếu không muốn gả cho Chu Thắng thì bổn Phi cũng không miễn cưỡng, ngươi chịu ba mươi trượng xong thì có thể xuống núi rồi."



Nói xong, nàng lại nói với Chu Thắng vừa bị thị vệ ngăn cản, không cho nhúng tay vào ở bên cạnh: "Tuyết cô nương nói không nguyện ý gả cho ngươi, ngươi phải tự cố gắng rồi. Ta dạy ngươi một chiêu, muốn theo đuổi nữ nhân thì phải theo đuổi đến cùng, hiểu không?"



Ánh mắt Chu Thắng sáng lên, cảm kích nói: "Đa tạ Đế Phi nương nương, lão Chu nhất định sẽ theo đuổi đến cùng."



"Đế Phi, ngươi đừng quên, các ngươi đã đồng ý với di mẫu của ta, ngươi không thể đuổi chúng ta ra được." Phố Ngọc Hà thấy Lâu Thất vừa mỉm cười dịu dàng vừa ra tay tàn nhẫn như vậy, lập tức hủy đan điền của Tuyết thì rất sợ hãi. Nàng sợ Lâu Thất sẽ đuổi bọn họ đi ra, cho nên lập tức quỳ trên mặt đất.



"Ta đâu có nói sẽ đuổi các ngươi đi, nhưng khó có được người như Chu Thắng, có tình cảm thắm thiết với các ngươi như vậy, đây chính là lương duyên trời ban, không thể phụ. Vì vậy ta sẽ điều các ngươi tới Nhất Trùng Điện làm nha đầu vẩy nước quét nhà, ta sẽ để bọn họ lưu ý các ngươi, mỗi ngày cho các ngươi hai, ba canh giờ gặp mặt hắn, đến tận khi các ngươi thành thân mới thôi. Đây là điều ta nên làm, không cần cảm tạ."



Sau đó nàng lại nói với Chu Thắng: "Nhớ kĩ lời ta dặn, theo đuổi tới cùng."



"Lão Chu hiểu rồi, hiểu rồi!" Chu Thắng nói xong, không nhịn được, ôm chầm lấy Tuyết: "Nàng bị thương rồi, ta dẫn nàng đi bôi thuốc.



Tuyết muốn chết, Phố Ngọc Hà và Hỉ Nhi cũng muốn chết.



Ánh mắt Phi Hoan chợt lóe sáng, nhìn Lâu Thất: "Lâu Đế Phi, cùng là nữ nhân, ngươi làm như vậy không cảm thấy áy náy sao?"