Đế Vương Sủng Ái

Chương 353 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Phi Hoan cảm thấy mình cũng không hề kém cạnh, chí ít là không thua kém Lâu Thất.



Xét về tướng mạo, mặc dù cô ta không tuyệt sắc bằng Lâu Thất nhưng cô ta biết ưu thế ngoại hình của mình ở đâu, cô ta yếu đuối, liễu yếu trước gió. Rất nhiều đàn ông đều thích vậy, rất nhiều đàn ông đều bị cô ta mê hoặc, cô ta nhìn có vẻ yếu đuối nhưng trên thực tế có một trái tim vô cùng tàn nhẫn.



Nếu không cô ta sẽ không thể nào trong lòng thích Tây Trường Ly nhưng lại cam tâm tình nguyện một mình tới Cửu Tiêu Điện để hiến thân. Mặc dù sư phụ của cô ta từng nói cô ta chắc chắn phải hiến thân cho Trầm Sát, nhưng là nữ nhi sẽ thường hi vọng có thể dâng hiến cho người mà mình yêu thương. Có điều bây giờ Phi Hoan cho rằng, nếu như yêu Trầm Sát, dường như cũng không phải việc quá khó.



Tuy Tây Trường Ly thích cô ta nhưng so với đại nghiệp của hắn, cô ta là thứ có thể hi sinh, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô ta không thể nào hoàn toàn yêu hắn được, họ không giao cho đối phương trọn con tim mình.



Phi Hoan đột nhiên muốn biết, Trầm Sát và Lâu Thất có phải đã trao cho đối phương toàn bộ con tim rồi hay không?



"Người đâu!"



Dù sao thì cô ta cũng là người được Ưng vệ đại nhân đón vào, không có dám nói gì cô ta, mọi thị nữ vẫn không dám lơ là.



"Thúy Hoa cô nương có gì căn dặn?"



Nghe thị nữ gọi mình là Thúy Hoa cô nương, trong lòng Phi Hoan cảm thấy rất kỳ quặc, cô ta cũng không phải kẻ ngốc, rất nhiều người nghe thấy cái tên này thái độ đều tỏ ra rất kỳ quái, mới đầu cô ta không để tâm nhưng nhiều lần như vậy cô ta liền phát giác ra, hơn nữa họ còn nói cô ta là Phi Hoan.



Sao lại như vậy chứ? Rõ ràng cô ta nhớ mình tên là Thúy Hoa.



Nhưng dù đã nhận định mình là Thúy Hoa thì thực lòng cô ta cũng cảm thấy Phi Hoan nghe hay hơn Thúy Hoa. Tây Phi Hoan, Tây Thúy Hoa? Phi Hoan thực sự không tài nào hiểu nổi, cuối cùng nhớ tới lần đó, khi cô ta thi triển Khống Mộng Yểm.



Khi đó cô ta nghi ngờ Khống Mộng Yểm của mình thất bại, sáng nay càng khiến cô ta chắc chắn đúng là thất bại. Nhưng tại sao? Cô ta thực sự không hiểu, hơn nữa sao lại thất bại? Cô ta chưa từng nghe nói Trầm Sát có thể giải được bùa chú. Cho dù hắn ta có thể sửa thì trong giấc mơ cùng lắm cũng chỉ có thể kháng cự mạnh hơn, không thể nào khiến cô ta tạm thời mất trí để sửa tên.



Cô ta hoàn toàn không thể ngờ được rằng mình bị Lâu Thất chơi một vố.



"Ta phải gặp đế quân." Phi Hoan vấn quyết định gác lại việc này sang một bên.



"Đế quân không hề truyền gọi Thúy Hoa cô nương." Thị nữ cũng không có cách nào. Phi Hoan nghiến răng, khi nào cô ta muốn gặp một người đàn ông còn phải đợi truyền gọi?



"Đế quân không truyền gọi thì ta cũng phải gặp, ta sẽ đích thần làm một món cơm thuốc mang tới cho đế quân."
Hắn mặc huyền y, tóc đen buông xõa, lông mày thẳng dài, gương mặt tuấn tú vô song. Một tay hắn cầm đọc một cuốn sổ, trên bàn đá còn có hai chồng đặt ở hai bên. Lâu Thất đoán đó là tấu sớ, hắn bỏ đi lâu vậy chắc chắn có nhiều việc phải xử lý, chỉ có điều tại sao hắn không tới thư phòng mà lại ngồi ở đây làm gì?



Khi nàng đang định bước qua thì thấy một nữ tử mặc xiêm y màu ngọc bước từ ngoài cửa điện vào, bước chân như thể giẫm trên cánh sen, chỉ là bước đi thôi mà cô ta cũng đi ra được tư thế vô cùng sinh động.



Phi Hoan.



Lâu Thất lập tức nhướng mày.



Phi hoan sao lại có thể vào Tam Trùng Điện?



Hơn nữa nàng nhìn kĩ lại càng kinh ngạc hơn, vì bên cạnh Phi Hoan còn có thần y.



Rốt cuộc đây là tiết tấu gì? Lâu Thất lập tức vô cùng hiếu kỳ. Nhị Linh cũng có phần tức giận: "Đế phi, ả ta sao có thể vào đây? Thuộc hạ đi đuổi ả ta ra!" Cô nàng Ưng vệ đón vào Cửu Tiêu Điên, nàng không ưa chút nào.



Lâu Thất kéo nàng ta lại: "Nếu cô ta đã có thể vào đây tức là được sự đồng ý của đế quân, không thấy họ đang đi về phía đế quân đó sao?"



Nàng đứng ở hướng này nhìn qua, nơi đó có một hàng tùng. Nàng vừa nhìn thấy Phi Hoan và thần y, nhưng chỉ mới nói chừng hai ba câu, nàng lại thấy cả Nguyệt và Ưng.



Được thôi, mọi người đều đã tới, rốt cuộc là có chuyện gì? Lúc này, nàng chú ý tới chiếc khay trên tay Phi Hoan, trên khăn có một chiếc bát sứ màu trắng.



Đó là gì?



"Nhị Linh, ngươi đi chuẩn bị cơm cho ta." Lâu Thất để Nhị Linh đi, một là vì nàng đói thật, hai là vì nàng muốn đi nghe trộm, không thể dẫn theo Nhị Linh.



Nhị Linh giẫm chân, quay người bước đi.



Lâu Thất thấy Phi Hoan bưng bát kia đứng đợi ở ngoài đình, thân y và Nguyệt, Ưng đều đi vào trong đình, không biết Thần Y nói gì với Trầm Sát, Trầm Sát lập tức quay đầu lại nhìn Phi Hoàn ở bên ngoài.



Phi Hoan bắt gặp ánh mắt hắn liền hơi khom gối, nở một nụ cười.