Đế Vương Sủng Ái

Chương 354 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Lâu Thất đứng ở góc độ này có thể nhìn được nụ cười của cô ta, xinh đẹp giống như một đóa hoa chớm nở vào ngày đầu xuân.



Trầm Sát vốn lạnh lùng lần này lại không làm lơ như trước đây, hắn nhìn cô ta một lát, sau đó lại quay sang nhìn thần y.



Thần y vừa hay quay mặt về phía Lâu Thất.



Lâu Thất chăm chú nhìn khẩu hình của ông ta.



"Đế quân, việc này thần đã kiểm chứng rồi, cô ta không nói dối."



Không nói dối? Không nói dối cái gì? Lâu Thất biết "cô ta" mà thần y nói chính là Phi Hoan, nhưng rốt cuộc là đang nói gì?



Nàng không dám bước tới, nàng sợ mình tới đó họ sẽ không nói sự thật. Lâu Thất muốn nghe sự thật.



Nhưng nội lực của Trầm Sát cao hơn nàng, nếu nàng tùy tiện bước tới, Trầm Sát nhất định sẽ phát hiện ra nàng.



Trầm Sát không biết đã nói gì, Nguyệt và Ưng tỏ ra rất kích động, hai người đồng loạt quỳ sụp xuống!



Bây giờ Lâu Thất thực sự kinh ngạc.



Nàng không hề do dự, mím môi bước qua. Chắc chắn họ đang nói một việc lớn, một việc lớn khiến Trầm Sát băn khoăn, nếu không Nguyệt và Ưng đã không cùng quỳ xuống như vậy, họ như đang khuyên gì hắn.



Nếu như nói việc lớn như vậy mà Trầm Sát không nói thực với nàng, vẫn còn muốn giấu nàng, nàng nhất định sẽ không tha cho hắn.



Khi Lâu Thất lại gần, Phi Hoan nhìn thấy nàng. Cô ta nở nụ cười đắc ý.



Lâu Thất đang đi về hướng đối diện với cô ta, vì thế hai người coi như đối mặt. Lâu Thất nhìn thấy nụ cười trên môi Phi Hoan, trong lòng giật mình, nàng có thể nhận ra đó là nụ cười vô cùng tự tin, cũng tức là cô ta tin rằng mình có thể đạt được mục đích.



Nhưng tại sao? Cô ta dựa vào đâu?



Nàng bước lại gần hơn nữa thì nghe thấy tiếng Nguyệt, "... Đế phi nhất định có thể hiểu, dù sao đây cũng là việc không bình thường."




Dọn tới Tam Trùng Điện?



Đùa gì vậy, để cô ta dọn tới Tam Trùng Điện?



Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?



Lâu Thất chưa hỏi, Phi Hoan cũng không đợi Trầm Sát trả lợi, lại đẩy bát canh bổ tới trước mặt Trầm Sát: "Đế quân hãy uống bát canh bổ này trước đã."



Không ổn, vô cùng không ổn, nếu như trước đây Trầm Sát chắc chắn đã đánh bay đồ trong tay cô ta đi, đá cô ta ra ngoài rồi mới đúng, đâu có thể để cô ta năm lần bảy lượt khuyên uống canh thế này.



Nàng đưa tay định đỡ lấy bát canh trong tay Phi Hoan, nhưng lúc này, Trầm Sát bỗng nhíu mày, sau đó một tay giữ chặt lấy vị trí tim, cơ thể cứng đờ.



Lâu Thất đứng gần hắn nhất, dường như ngay lập tức cảm thấy sự bất ổn của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn nhanh chóng hạ xuống, trên người bắt đầu rỉ màu.



Độc cổ của Trầm Sát phát tác!



Không đúng, hôm nay không phải mười lăm, tại sao lại phát tác? Lần trước hắn phát tác là trên đường về Phá Vực, nhưng có nàng, cơ bản không xảy ra chuyện gì cả.



Nhưng mới cách nửa tháng, sao lại phát tác rồi?



"Chủ tử!" Ưng và Nguyệt lập tức kêu lên.



Thần y vội vàng nhìn Lâu Thất: "Đế phi, mau..."



"Thần y, ta có chừng mực." Lâu Thất thấy ông ta định gọi nàng làm thuốc cho Trầm Sát liền ngắt lời ông ta.



Lúc này, họ bất ngờ thấy Phi Hoan rút một con dao găm nhanh chóng cứa vào cổ tay mình!



Máu chảy ra, tay còn lại của Phi Hoan bôi máu của mình, nhanh chóng định điểm vào ấn đường trên trán Trầm Sát.