Đế Vương Sủng Ái

Chương 365 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Chỉ là khi nàng nhìn rõ cẩu huyết kia là Hỷ Nhi, đáy mắt lóe lên tia sáng mờ ám.



Vốn dĩ thì, trên mặt của Đồ Bôn có vết thương, hồi đó không phải làm ăn mày thì làm thổ phỉ, ngay cả ngân lượng dạo lầu xanh cũng chả có, người nam nhân như vậy tuyệt đối không thể được người khác nhìn ưng ý, nhưng có thể do mấy ngày nay buồn nôn với dáng vẻ mặt rỗ của Chu Thắng, nghẹt thở với mùi hôi nách, bây giờ Hỷ Nhi nhìn khuôn mặt của Đồ Bôn liền cảm thấy rất được. Vả lại, trên người của hắn có mùi hương nhang dễ chịu, Hỷ Nhi ngửi được mùi vị này liền có cảm động muốn khóc. Cho nên với tình hình hiện tại, nàng không cảm thấy mình bị lỗ, ngược lại trái tim nhảy giật đùng đùng, sau đó đỏ mặt xấu hổ.



Đồ Bôn là một đại đàn ông đó giờ chưa được đụng qua đàn bà, bây giờ trong lòng có người đẹp, đôi môi mềm mại, hắn không muốn đẩy ra.



Trần Thập cũng ngại ngùng không đi kéo lại được, quay đầu nhìn cô nương nhà mình mang bộ dạng thích thú, cũng không dám lên tiếng, chỉ âm thầm tiếp tục cho xe ngựa di chuyển về phía trước. Xe ngựa không có dừng lại, cứ thế mà chở theo Hỷ Nhi lướt đi trên con đường này.



Lâu Thất chống cằm nhìn hai người bọn họ, than một tiếng: "Ta nói, hai người các ngươi có cần cẩu huyết thêm chút nữa không, đủ nhấn chìm cả trăm cương thi rồi đó, các ngươi phải suy nghĩ suy nghĩ về cảm nhận của đám cẩu đơn thân ở bên cạnh chứ."



Cả đám người không ai nghe hiểu câu nói của nàng là gì, nhưng nàng lên tiếng đã đủ khiến Đồ Bôn và Hỷ Nhi giật mình. Đồ Bôn kinh hãi giơ tay ra đẩy một phát, Hỷ Nhi cũng sợ hãi hét lên, hắn mới phát hiện bây giờ còn đang ở trên xe, nếu đẩy thì cô ta sẽ lọt xuống dưới đất, sẽ bị bánh xe cán phải, vì thế liền lập tức giơ tay kéo cô ta lại, và ôm cô ta vào trong lòng mình.



Lúc này mặt của Hỷ Nhi đỏ sắp đổ máu, nhưng cô ta cảm nhận được đây là ý tốt của Đồ Bôn, là vì muốn cứu cô kia mà, trong lòng có chút ngọt ngào khó tả.



Lâu Thất sờ trán.



Tình cảm đâu, tình cảm, tình cảm đang nảy sinh, nàng đâu phải là đồ ngốc, sao không nhìn ra được kia chứ.



Nhưng cặp đôi này, tốc độ phát triển nhanh như vậy, ngay cả nàng cũng chả theo kịp nhịp điệu.



Nếu trái tìm già cỗi của Đồ Bôn thật sự động lòng, nàng thật tình phải đi nhắc nhở một phen, cái Hỷ Nhi này, bây giờ không phải là cơ thể trong sạch nữa, nàng là người hiện đại thì chả có chuyện gì xem thường cả, nhưng nam nhân ở đây không có lòng bao dung to lớn đối với nữ nhân đâu. Vả lại, có thể chừa một mạng sống cho cô ta hay không, còn phải xem biểu hiện tiếp theo của cô ta cơ.



Ấn Dao Phong tò mò dõi theo, khuôn mặt cũng có chút đỏ đỏ, nhưng nhìn sang Lâu Thất, phát hiện sắc mặt của nàng bình thường, nhịn không được bèn hỏi nhẹ một câu: "Đế Quân cũng đối xử với Đế Phi như vậy sao?"



Lâu Thất suýt chút nữa ngã xuống xe, cái này gọi là vấn đề gì vậy? Ấn Dao Phong này là thật ngốc nghếch hay giả ngu ngốc thế?



Nàng đột nhiên sầu lo quá đi, tại sao bên cạnh không có ai chững chạc cơ chứ? Vẫn là Trần Thập của nàng tốt, tuy luôn trầm mặc ít lời, nhưng thật sự chững chạc nhờ vả được đó.



Vừa nghĩ như thế, liền nghe được câu nói của Trần Thập nói với Đồ Bôn: "Đồ Bôn, ngươi có thể đợi lúc không có người hãy ôm được không?"
Vốn dĩ bọn họ có thể giật mình kinh hãi, trong lòng lo sợ, nhưng bị nàng buông một câu như thế, triệt để phá tan bầu không khí, đột nhiên có chút khóc dở mếu dở.



Hỷ Nhi vốn dĩ đang căng thẳng, bị câu nói này làm thả lỏng ra rất nhiều.



Nhưng lời tiếp theo của cô ta càng khiến bọn họ kinh sợ hơn. "Lúc đó, tiểu thư cũng hỏi Tống trắc phi chủ tử của cô ta là ai, Tống trắc phi nói, chủ tử của cô ta có năng lực có tư cách làm Đế Quân của Phá Vực, chẳng qua hắn vẫn chưa tập trung đầy đủ lực lượng, Đế Quân, Đế Quân đã hạ thủ trước. Vốn dĩ, chủ tử của cô ta đã canh sẵn miếng mồi ngon là Phá Vực rồi.



Thành Phá Vực, đủ giàu có, bá tánh cũng đủ nhiều. Hoang nguyên Phá Vực rộng lớn, hoàn toàn có thể xây dựng một quốc gia. Đông Thanh Bắc Thương, Nam Cương Tây Cương, đã có hoàng thất cố định, ngươi muốn tạo phản cũng không dễ dàng, nhưng ở Phá Vực, có thể trực tiếp càn quét giang sơn, từ không đến có, bắt đầu từ con số không, kiến lập đế quốc của chính mình."



Nhưng mà, điều này đâu có dễ dàng, thành Phá Vực trước kia gần như kiên cố không thể phá vỡ, từ hoang nguyên Phá Vực đến đây, còn có một thế lực lớn mạnh khác, Trầm Sát cũng dắt theo tứ vệ, trên đường càn quét chém giết, thanh trừng một mảnh to lớn, mới giành lấy được thành Phá Vực, sau đó tốn rất nhiều tinh thần, mới hoàn toàn đánh chiếm thành Phá Vực.



Từng bước từng bước đến hiện tại, hắn đổ bao nhiêu máu, trải qua bao nhiêu đêm sương tuyết gió mưa cực khổ!



Bây giờ đột nhiên có kẻ nói, có người đủ năng lực đủ tư cách ngồi lên ngôi vị Đế Quân, vậy hắn được xem là gì đây?



Ngay cả Lâu Thất cũng cảm thấy hắn sắp nổi giận đến nơi, ai ngờ Trầm Sát chỉ nhẹ nhàng tựa lưng về phía sau, môi nhếch lên một ý cười.



"Chủ tử của cô ta, bây giờ đến Phá Vực rồi à?"



Đáy lòng Hỷ Nhi toát lạnh, lắc đầu, run rẩy nói: "Nô tỳ, nô tỳ không biết, nhưng Tống trắc phi nói, chủ tử của cô ta, thân phận không tầm thường."



Thân phận không tầm thường, ai vậy?



Lâu Thất có chút tò mò. Nếu là hoàng thất lưu lạc của Đông Thanh Bắc Thương, thì đáng lẽ phải về nước đoạt quyền mới phải, dính chặt Phá Vực làm cái gì? Nhưng nếu không phải là hoàng thất, vậy thì thân phận đâu có phải quan trọng nữa?



Nàng liền nghĩ ngay đến bộ long bào của lão đạo sĩ thối, thì ra lão đạo sĩ thối ở thế giới này, chắc cũng sở hữu thân phận không hề tầm thường đâu?



Nàng thật muốn xuyên về thời hiện đại, nắm lấy lão đạo sĩ thối hỏi cặn kẽ, bắt nàng lơ tơ mơ trở về đây, muốn nàng quậy phá gì sao?