Đế Vương Sủng Ái

Chương 366 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Trầm Sát cười lạnh lùng, vẫy tay không cảm xúc nói: "Kéo ra ngoài, chém đi."



"Đế Quân tha mạng!" Hỷ Nhi hét toáng, trợn ngược mắt, quả nhiên ngất xỉu đi.



Lâu Thất ngập ngừng, vẫn mở lời: "Tha cho cô ta một mạng đi." Nàng không phải từ bi gì, chỉ cảm thấy cô ta một tiểu nha đầu, không có thâm thù đại hận gì với nhau, mạng cũng thật khổ, không có cần thiết phải giết đi đâu.



Ưng bắt Hỷ Nhi, nghe vậy liền nhìn Trầm Sát.



Đó giờ, hắn ra quyết định, sẽ không thay đổi nữa.



Nhưng giờ hắn nghe Trầm Sát nói: "Được."



Ưng than thở trong lòng, có phải sau này Lâu Thất nói gì, chủ tử sẽ đáp ứng vô điều kiện không? Đang suy nghĩ, Lâu Thất lại nói với hắn: "Đem cô ta đến Nhất Trùng Điện làm thị nữ bình thường."



"Vâng." Ưng gật đầu, tuy trong bụng hắn thường xuyên nguyền rủa Lâu Thất, nhưng vẫn tuân theo lời của nàng.



Sau khi Ưng đem người đi ra, Lâu Thất có chút gấp gáp nói: "Ngươi có gặp Thúc Trọng Châu hay không?"



Trầm Sát liếc nàng một phen, lặp lại một câu: "Thúc Trọng Châu?"



Hắn nghe cái tên này có chút quen tai, trong đầu xoay mấy vòng mới nhớ ra được, Lâu Thất từng kể cho hắn nghe về khoảng thời gian trải nghiệm sau khi chia tay với hắn, khi nàng đến thành Lạc Dương, tri phủ của thành Lạc Dương Thúc Trọng Châu, là một người khiến nàng cực kì tò mò, và người nam nhân này nàng luôn muốn được gặp.



Mấy ngày trước, Lâu Thất dường như còn nhắc lại câu này, nếu nơi này có người như Thúc Trọng Châu quản lý, có lẽ sẽ không tệ.



Không khó nghe ra, Lâu Thất rất tán thưởng hắn.



Lâu Thất thấy Trầm Sát lặng thinh không hiểu, tiếp tục nói: "Còn có Chiến Hồn Cổ nữa, đích thực rất thần kì, các tướng sĩ trong doanh trại không ai gõ vang được, bao gồm cả Ưng, Trần Thập và Lâu Tín, không một ai gõ vang được, nhưng Thúc Trọng Châu đã gõ vang. Và điều kì lạ đó là, khi hắn gõ kích Chiến Hồn Cổ, khí tức của cả con người liền thay đổi, uy võ, mạnh mẽ, lạnh lùng, tiếng trống đó có uy lực khêu gợi chiến ý cực mạnh, ta nghi ngờ, có phải có phương pháp gõ Chiến Hồn Cổ đó không, hay là trên thế gian này chỉ có hắn gõ được..."



"Hụ hụ!" Nguyệt đột nhiên ho hai tiếng ngắt đoạn nàng, nháy mắt với nàng.



Lâu Thất mọi thường cũng thật thông minh, nhưng lúc này lại có tí trống rỗng, vốn dĩ chưa phản ứng lại ý nghĩa của Nguyệt là gì, và ngờ vực chớp chớp mắt với hắn.



Nguyệt thấy nàng bỗng dưng ngây thơ, bất lực sờ lờ chiếc mũi.



Ui, người thông minh đột nhiên trở nên ngu ngốc cũng thật ngốc chết đi được. Bỗng dưng hắn cảm thấy tâm trạng vui lên hẳn.
Lâu Thất có chút không hiểu rõ ánh mắt của hắn có ý nghĩa gì. "Hụ hụ!" Nguyệt lại ho tiếp hai cái, thật là có chút bất lực, hắn không thể dạy Đế Phi nói những lời kia chứ? Ai nói cho hắn biết, sự thông minh của nữ nhân này đã chạy đi đâu mất tiêu rồi?



Nhưng mà hắn suy đi nghĩ lại thì cũng không nên trách Lâu Thất, ai mà biết Đế Quân tưởng chừng lạnh lùng mạnh mẽ là vậy, nhưng so đo hơi bị kĩ đến mức độ này!



"Vụ việc lúc nãy là như thế nào vậy?" Thật tình Lâu Thất cảm thấy Trầm Sát rất lợi hại, nhưng trong lòng của nàng càng muốn biết dị tượng khi nãy rốt cuộc là gì.



"Đó là chiến vân." Trầm Sát đen sầm mặt, nhưng không thể không giải thích.



Lâu Thất vẫn chưa hiểu rõ, nhưng Nguyệt nghe hiểu, "Chiến vân, nghe nói khi sát khí và chiến ý ngưng đọng đến một mức độ nào đó sẽ dẫn phát thành chiến vân, chiến vân đối với chiến trường có tác dụng áp chế mạnh mẽ. Nhưng mà, đây chỉ là trong truyền thuyết..." Trong truyền thuyết, không ai xem đó là thật cả, bây giờ lại thật thật tại tại thấy được chiến vân!



Trầm Sát chỉ Chiến Hồn Cổ, "Đây là do quan hệ của Chiến Hồn Cổ, nếu bổn Đế Quân đoán không sai, mặt trống của Chiến Hồn Cổ này, được làm từ da người."



"Cái gì?!"



Lâu Thất gan dạ hơn người, nghe câu này cũng hơi bị ớn lạnh một hồi.



"Trống da người." Trầm Sát lặp lại lần nữa.



"Nhưng mà, đó là màu đen mà..." Lâu Thất nghĩ không thông, "Da người được nhuộm đen sao?"



Một giọng nói chậm rãi vang lên từ phía sau, "Chiến Hồn Cổ, không phải được làm từ da người thông thường, mà là da người của kiêu hùng hiếu dũng thiện chiến, tụ tập đủ máu của vạn người, dùng bí pháp chế biến, sau khi chế biến thì lớp da đó từ đỏ chuyển thành đen, cũng không hoàn toàn là đen, mà là màu đỏ đến cực điểm."



Đáy mắt của Trầm Sát ánh lên tia sáng nguy hiểm, bắn sang cái kẻ nam nhân chưa được triệu kiến, tự mình qua đây.



"Thúc Trọng Châu." Lâu Thất nhìn hắn có vẻ kinh ngạc, không chỉ vì hắn xem thường quy củ, mà vì sự hiểu rõ của hắn đối với Chiến Hồn Cổ.



Không phải nói Chiến Hồn Cổ này được hắn vô ý đoạt được từ trong núi sao? Bây giờ nghe hắn nói vậy, rõ ràng biết rành lai lịch của cái trống này, hoặc là, cái Chiến Hồn Cổ này, không phải hắn ta vô ý có được, mà là hắn cố tình mang đến!



Ánh mắt của nàng lạnh dần, nhìn thẳng vào Thúc Trọng Châu.



Thúc Trọng Châu cảm thấy ánh nhìn này có chút quen thuộc, đều có một sự lạnh lùng có thể áp chế người khác.



Đột nhiên hắn cười lên, "Các ngươi không cần nhìn ta như vậy."