Đế Vương Sủng Ái
Chương 386 :
Ngày đăng: 14:17 19/04/20
Thiên Nhất và Địa Nhị cắn răng, những người này đều đang muốn bỏ qua hai người bọn họ để bao vây tấn công Đế Quân, tưởng bọn họ sẽ ngồi yên sao?
Hai người nổi giận nên ra tay càng thêm dũng mãnh, hoàn toàn không nương tay. Trong giây lát đã có khoảng hai mươi người bị bọn họ ngăn cản, nửa còn lại đã bao vây xung quanh Trầm Sát.
Ánh trăng chiếu xuống khiến bóng của nhiều người như vậy đan xen vào nhau. Trầm Sát căn bản không có bất kỳ sợ hãi nào, cũng không chờ bọn họ ra tay, sắc mặt hắn lạnh lùng lại tàn khốc, ánh mắt mang theo sự giết chóc vô tận, hắn cầm thần binh trong tay đâm thẳng, chém nghiêng, quét ngang, chọc ngược, kiếm pháp vừa thần bí lại lúc ẩn lúc hiện, mỗi lần ra tay tất nhiên sẽ có một người bị đâm trúng vào chỗ hiểm, không bao lâu, đã có vài người xung quanh hắn phải ngã xuống, nhưng bọn họ thậm chí còn không chạm được tới một góc áo của hắn.
Điều này thật sự làm người ta cảm thấy khiếp sợ.
"Lên, lên, lên!"
"Không được lui lại."
Hai bên đều có người dẫn đầu khẩn trương kêu to, lý do lớn nhất để những người này kiên trì chính là cho dù bọn họ muốn lui lại thì Trầm Sát cũng tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ chạy trốn. Ban đầu bọn họ muốn tới giết hắn, nhưng hiện tại bọn họ cảm thấy chỉ có thể giết hắn thì bọn họ mới có khả năng chạy thoát thân.
Ánh mắt Trầm Sát mang theo sự u ám, bởi vì thần binh trong tay thiếu mất kiếm hồn nên bây giờ đang rất hung tàn, hắn có thể áp chế được sát khí của thần binh, nhưng đồng thời loại sát khí này cũng thật sự làm cho hắn ra tay càng tàn nhẫn hơn.
"Vèo!"
Tiếng kiếm va chạm vang lên, bóng kiếm lướt qua đã cắt hai cái đầu người xuống, máu tươi bắn ra khắp nơi dường như cũng nhuộm đỏ cả ánh trăng.
"Trầm Sát, chúng ta có nhiều người như vậy, ngươi sẽ không giết hết được đâu." Một người không nhịn được hét lớn, cũng không biết người này đang hù dọa Trầm Sát hay là cố tăng thêm lòng dũng cảm cho mình. Nhưng hắn vừa mới nói dứt lời thì đã cảm giác được hơi lạnh bao bọc xung quanh mình, hơi lạnh này giống như từ trong địa ngục bốc lên, chụp xuống đỉnh đầu hắn rồi chạy thẳng tới trái tim làm cho hắn gần như không cảm giác được nhịp đập của trái tim mình.
Hắn nín thở, trước mắt chợt có ánh sáng màu đen lóe lên, miệng lập tức phun ra máu tươi, khi mùi máu tanh nồng lan tràn ra, hắn cúi đầu muốn xem miệng vết thương của mình lại thấy một thanh kiếm được rút ra khỏi người hắn, rồi lấy một tốc độ không thể tin được đâm vào ngực của một người đồng hành bên cạnh.
Hắn dường như có thể nghe được âm thanh khi vũ khí sắc bén này đâm vào da thịt.
Trầm Sát căn bản không nhìn người đã bị mình đâm trúng, đâm trúng một kiếm xong, hắn lại lập tức lao về phía người tiếp theo mà hoàn toàn không dừng lại, không dây dưa. Có lẽ hắn không biết bản thân mình có bộ dạng đáng sợ tới mức nào, giống như một cỗ máy giết chóc mà không ai có thể chống lại được.
Càng lúc càng có nhiều người chết ở dưới kiếm của hắn, năm, mười, mười lăm người, rất nhanh số người ngã trên mặt đất đã nhiều hơn người còn sống.
Chắc trong khoảng thời gian qua hắn đã quá mức nhân từ.
Dưới ánh trăng, đôi mắt màu đen của Trầm Sát dâng lên ý định giết chóc.
Những người này đều muốn lãng phí thời gian hắn đi tìm Thất Thất, vậy tất cả đều đáng chết.
Thiên Nhất và Địa Nhị cảm giác được hắn lập tức phát ra sát khí mạnh mẽ thì lại căng thẳng, giết!
Trong khe sâu, phía sau có ánh sáng hắt tới làm cái bóng của nàng kéo dài ở phía trước, Lâu Thất không nhịn được nhắm mắt lại. Hách Liên Quyết đã đuổi kịp, không ngờ người kia không thể ngăn cản hắn được bao lâu. Hơn nữa, nội lực và khinh công của hắn cao hơn nàng tưởng, điều này ít nhiều làm Lâu Thất cảm thấy thất bại, nàng cho rằng nàng có Thạch Tủy nghìn năm đã đủ nghịch thiên, ai biết đến nay nội lực vẫn không thể vượt qua Trầm Sát, hiện tại lại xuất hiện thêm một Hách Liên Quyết.
"Lâu cô nương, còn chưa tìm được nước và thức ăn thì tốt hơn nên tiết kiệm sức lực đi." Giọng nói của Hách Liên Quyết truyền tới, cả một đường chạy vội như thế nhưng giọng nói của hắn lại vẫn nhẹ nhàng, hoàn toàn không thở dốc, làm cho Lâu Thất càng cảm thấy thất bại hơn, điều này nói rõ hắn vẫn chưa từng dùng hết sức lực.
Cứ chạy trốn như vậy cũng không phải là phong cách của nàng, nàng ngừng bước, quay đầu lại, nhưng khi nhìn vào ánh mắt hắn thì nàng lại sững sờ. Bởi vì ánh mắt Hách Liên Quyết không hề bình thản giống như giọng nói, trong ánh mắt của hắn có phần sốt ruột.
"Hách Liên Quyết." Nàng thở dài: "Bây giờ ta không có thời gian đi theo ngươi đến đại lục Long Ngâm."
"Ngươi muốn gì, ta có thể cho ngươi." Khi Hách Liên Quyết phát hiện ra thực lực của Lâu Thất tự nhiên mạnh như vậy thì trong lòng lại vui mừng. Thật ra hắn đã sử dụng bảy phần nội lực, nàng thoạt nhìn còn nhỏ hơn hắn vài tuổi mà đã có tu vi như thế, thật sự làm cho người ta tán thưởng. Công phu cao như vậy mà đi tới chỗ đó, cơ hội thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.
"Cái gì cũng có thể cho ta sao?" Lâu Thất chớp mắt.
"Chỉ cần ta có thể cho."
"Dừng, cộng thêm câu này thì chẳng có ý nghĩa gì nữa. Đến lúc đó ngươi nói không thể cho, vậy không phải mất trắng sao. Thôi đi, ta có thể giúp ngươi, ta không muốn gì cả nhưng ngươi phải chờ ta."
"Chờ ngươi bao lâu?"
Lúc này thật sự khó có thể nói chính xác là bao lâu. Lâu Thất nghiêng đầu suy nghĩ một lát: "Một năm."